bóng ma từ quá khứ

Chương 2: Cuộc Hẹn Bị Lỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đúng ba giờ chiều ngày hôm sau, Lâm An quay trở lại con ngõ nhỏ. Cậu mang theo một cuốn sổ tay mới và một cây bút ghi âm, sẵn sàng để lắng nghe những câu chuyện của Lý lão gia.

Nhưng khi đến trước cửa hiệu, cậu thấy có điều gì đó khác lạ. Cánh cửa gỗ nặng nề đã đóng kín, và tấm biển "Tạm nghỉ" được treo ngay ngắn. Điều này thật kỳ lạ. Bây giờ là giữa buổi chiều, là giờ làm việc bình thường. Hơn nữa, cậu đã có hẹn trước.

Lâm An thử đẩy nhẹ cánh cửa. Nó đã được khóa chặt. Cậu áp tai vào, cố gắng lắng nghe, nhưng bên trong chỉ là một sự im lặng tuyệt đối. Cậu gõ cửa vài lần, mỗi lúc một lớn hơn.

"Ông Lý ơi! Cháu là Lâm An đây ạ! Cháu đến theo lịch hẹn!"

Không một tiếng trả lời.

Một cảm giác bất an bắt đầu len lỏi trong lòng Lâm An. Cậu đi vòng quanh, nhìn vào khung cửa sổ duy nhất có thể nhìn vào trong tiệm. Tấm rèm tre đã được kéo xuống, nhưng qua một khe hở nhỏ, cậu có thể thấy ánh sáng từ một ngọn đèn bàn vẫn còn bật. Tại sao lại bật đèn vào ban ngày và treo biển nghỉ?

Đúng lúc đó, một thanh niên trạc hai mươi tuổi đi xe máy tới. Anh ta thấy Lâm An đang ngó nghiêng thì dừng lại hỏi.

"Cậu tìm ông cụ Lý à? Hôm nay ông ấy đóng cửa sớm hay sao ấy, tôi gọi điện từ sáng mà không được."

"Anh là...?" Lâm An hỏi.

"Tôi là Lý Vỹ, cháu họ của ông. Tuần nào tôi cũng mang đồ ăn đến cho ông." Anh ta nhìn cánh cửa đóng kín, vẻ mặt cũng lộ rõ sự lo lắng. "Lạ thật. Ông tôi không bao giờ phá vỡ quy tắc của mình."

Sau một hồi gọi cửa không được, Lý Vỹ quyết định dùng đến chìa khóa dự phòng. "Chắc là ông ngủ quên thôi," anh ta tự trấn an, nhưng giọng nói đã có chút run rẩy.

Ổ khóa kêu một tiếng "cạch". Lý Vỹ đẩy cánh cửa ra và bước vào. "Ông ơi! Cháu..."

Lời nói của anh ta nghẹn lại giữa chừng.

Lâm An bước theo sau và cậu đã nhìn thấy cảnh tượng đó.

Giữa căn phòng tĩnh lặng, dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn bàn, Lý lão gia ngồi trên chiếc ghế bành bọc da quen thuộc của mình. Đầu ông ngả ra sau, đôi mắt nhắm nghiền, cặp kính lão tuột xuống sống mũi. Trông ông như đang chìm vào một giấc ngủ sâu.

Nhưng sự tĩnh lặng trong căn phòng này quá mức tuyệt đối. Không có tiếng thở, không có sự sống. Chỉ có mùi đàn hương và mùi bụi bặm của quá khứ.

Lý Vỹ lao tới, bàn tay run rẩy đưa lên mũi ông cụ. Rồi anh ta lùi lại, mặt trắng bệch, cả người đổ sụp xuống.

Lý lão gia đã chết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×