bóng nước hoàng phố

Chương 1: Cái Chết Ở Tầng 50


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ Hai, ngày 15 tháng 03 năm 2029 Tòa tháp The Bund Residence, Thượng Hải

Tào Đức đứng trên ban công căn penthouse của mình, ly rượu whisky trên tay khẽ sóng sánh. Từ tầng 50, toàn bộ bến Thượng Hải hoa lệ thu gọn trong tầm mắt ông ta. Những tòa nhà chọc trời, những con tàu du lịch lấp lánh ánh đèn, tất cả giống như một mô hình thu nhỏ dưới chân, một minh chứng cho quyền lực mà ông ta đang nắm giữ.

Hôm nay là một ngày tuyệt vời. Vụ kiện kéo dài hai năm về khu đất vàng ven sông cuối cùng cũng đã thắng. Những kẻ ngáng đường đã bị nghiền nát. Tào Đức nhấp một ngụm rượu, một nụ cười tự mãn hiện trên môi.

Ông ta quay người, bước vào bên trong. Cánh cửa kính cảm ứng khổng lồ khép lại sau lưng ông ta một cách im lặng. Hệ thống nhà thông minh nhận diện giọng nói, tự động khóa trái tất cả các cửa ra vào và kích hoạt chế độ an ninh ban đêm. Căn penthouse này là một pháo đài bất khả xâm phạm.

Tào Đức cởi bỏ chiếc áo choàng tắm, và ngâm mình vào hồ bơi vô cực trong nhà, nơi làn nước ấm áp dường như chảy thẳng ra bầu trời đêm. Ông ta nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác chiến thắng.

Đó là khoảnh khắc cuối cùng trong cuộc đời ông ta.

Sáng hôm sau, người giúp việc đến như thường lệ. Sau nhiều lần bấm chuông và gọi điện không được, cô đã hoảng sợ báo cho quản lý tòa nhà và cảnh sát.

Triệu thanh tra có mặt tại hiện trường. Sau khi đội kỹ thuật phải mất gần một giờ để vô hiệu hóa hệ thống an ninh phức tạp, họ mới vào được bên trong.

Căn penthouse sang trọng không một chút xáo trộn. Không có dấu hiệu của một cuộc vật lộn, không có tài sản nào bị mất. Và trong hồ bơi, thi thể của nhà tài phiệt Tào Đức đang nổi lềnh bềnh, hai mắt vẫn mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.

"Báo cáo an ninh hệ thống thì sao?" Triệu thanh tra hỏi, giọng trầm xuống.

"Hoàn toàn sạch, thưa sếp," một nhân viên kỹ thuật đáp. "Hệ thống được kích hoạt lúc 11 giờ 02 phút tối qua. Từ đó đến sáng nay, không có bất kỳ dấu hiệu đột nhập nào. Mọi cảm biến chuyển động, camera, khóa điện tử đều không ghi nhận bất thường. Không một ai đã ra vào căn hộ này."

"Tai nạn do say rượu và đột quỵ chăng?" một viên cảnh sát trẻ tuổi nêu ý kiến.

Triệu thanh tra không trả lời. Ông đi đến mép hồ bơi. Ông không tin vào tai nạn, đặc biệt là với một người có nhiều kẻ thù như Tào Đức. Một cái chết trong một căn phòng khóa trái hoàn hảo. Nó quá... thuận tiện.

"Trục vớt thi thể lên," ông ra lệnh.

Khi đội pháp y nhẹ nhàng đưa thi thể của Tào Đức lên, một nhân viên đã kêu lên kinh ngạc.

"Thưa sếp, nhìn này!"

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào bàn tay phải của nạn nhân. Bàn tay đó siết chặt đến trắng bệch. Triệu thanh tra cẩn thận dùng dụng cụ gỡ các ngón tay ra.

Nằm gọn trong lòng bàn tay, ướt sũng nhưng vẫn còn nguyên vẹn, là một vật nhỏ bằng gỗ.

Đó là một con cá chép được điêu khắc thủ công một cách tinh xảo. Gỗ đã cũ, màu sẫm lại vì ngấm nước. Nó hoàn toàn không thuộc về một nơi nào trong căn penthouse hiện đại và hào nhoáng này.

Triệu thanh tra nhìn chằm chằm vào con cá gỗ. Ông không biết nó là gì, nhưng trực giác của một người cảnh sát dày dạn nói cho ông biết, đây không phải là một tai nạn.

Đây là một thông điệp. Một chữ ký. Và là sự khởi đầu của một điều gì đó còn tăm tối hơn rất nhiều.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×