bóng nước hoàng phố

Chương 2: Tiếng Vọng Của Dư Luận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vài ngày sau, vụ án Tào Đức vẫn là một ngõ cụt. Đội pháp y xác nhận nguyên nhân cái chết là do ngạt nước, nhưng họ cũng tìm thấy một lượng thuốc ngủ không đáng kể trong máu nạn nhân. Lượng thuốc này quá nhỏ để gây tử vong, nhưng đủ để khiến một người mất đi sự tỉnh táo và khả năng kháng cự. Điều này đã loại bỏ hoàn toàn giả thuyết về một tai nạn thông thường.

Đây là một vụ giết người.

Nhưng câu hỏi "làm thế nào" vẫn lơ lửng như một bóng ma trong phòng họp của đội cảnh sát. Nhật ký hệ thống an ninh đã được các chuyên gia hàng đầu kiểm tra lại nhiều lần. Kết quả vẫn không đổi: không có ai đã vào, và không có ai đã ra.

Trong lúc cảnh sát còn đang bối rối, giới truyền thông đã đánh hơi được câu chuyện. Một nhà tài phiệt chết trong một "căn phòng khóa" hiện đại, với một cổ vật bí ẩn trong tay. Các tờ báo lá cải bắt đầu thêu dệt nên những câu chuyện giật gân. Con cá gỗ nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi lời đồn đoán.

Triệu thanh tra ngồi trong văn phòng, đầu óc căng như dây đàn. Ông nhìn vào bức ảnh chụp con cá gỗ nằm trong túi đựng vật chứng. Nó mộc mạc, đơn sơ, nhưng lại toát ra một vẻ ám ảnh khó tả. Nó không thuộc về thế giới của những tòa nhà chọc trời hay những hợp đồng bạc tỷ. Nó thuộc về một nơi nào đó khác, một thời gian nào đó khác.

Ông biết rằng đội của mình, với những phương pháp điều tra thông thường, sẽ không thể giải được câu đố này. Họ cần một góc nhìn khác. Một bộ óc không bị ràng buộc bởi những quy tắc thông thường.

Ông nhấc điện thoại lên, tìm một số đã quen.

"Lâm An," ông nói, giọng có chút mệt mỏi. "Ta có một câu đố mà không ai giải được đây. Và ta nghĩ, nó sẽ rất hợp với cháu."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×