boss là nữ phụ: thiên kim báo thù

Chương 1 : Giấc Mơ Của Kẻ Chết


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Giữa căn phòng giam màu trắng lạnh lẽo của bệnh viện tâm thần, mùi thuốc khử trùng gắt đến rợn người hòa lẫn với mùi ẩm mốc cũ kỹ. Tô Vãn nằm trên chiếc giường sắt cáu bẩn, thân thể gầy gò chỉ còn da bọc xương. Chiếc còng số 8 lạnh ngắt siết chặt cổ tay, hằn lên da thịt những vết tím bầm đau đớn.

Cô đã bị nhốt ở đây **ba năm**. Ba năm này, mọi âm thanh xung quanh đều là tiếng cười điên dại của những người cùng phòng, tiếng gào thét của chính cô, và tiếng kim tiêm cắm sâu vào da thịt. Hầu hết thời gian, cô sống trong cơn mê man, nhưng hôm nay, sự tỉnh táo lại hành hạ cô một cách tàn nhẫn.

Cảm giác đau đớn không đến từ cơ thể, mà đến từ trái tim rỉ máu. Trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ duy nhất trong phòng, đặt một tấm ảnh. Cô đã nhìn nó hàng ngàn lần, mỗi lần như một nhát dao khoét sâu. Trong ảnh, **Tô Mẫn**—em gái cùng cha khác mẹ của cô—đang dựa vào vai **Trần Phong**—người chồng kiếp trước của cô, nở nụ cười hạnh phúc rạng ngời. Cô ta mặc chiếc váy cưới đắt đỏ lẽ ra thuộc về Tô Vãn, còn hắn ta, ánh mắt tràn đầy sự si mê, khác hẳn vẻ lạnh nhạt hắn từng dành cho cô.

*Thật nực cười...*

Nước mắt của Tô Vãn đã cạn khô từ lâu, nhưng trong lồng ngực, sự căm hận bùng cháy dữ dội, thiêu rụi chút hy vọng sống cuối cùng. Cô nhớ lại tất cả. Nhớ lại cái năm cô **20 tuổi**, vì nghe lời Tô Mẫn mà hắt hủi **Lục Đình Kiêu**, người chồng quyền lực nhưng trầm lặng, lạnh lùng. Cô luôn cho rằng anh cưới cô chỉ vì nghĩa vụ gia đình. Cô đã dùng cái chết để ép anh ly hôn, rồi lao vào vòng tay Trần Phong – kẻ ngụy quân tử mà cô cho là "chân ái" của đời mình.

Chính sự ngu ngốc và nông nổi đó đã tạo cơ hội cho Tô Mẫn và Trần Phong hợp tác, chiếm đoạt tài sản nhà họ Tô, khiến cha cô đột quỵ và cuối cùng đẩy cô vào chốn địa ngục này.

"Tô Mẫn... Trần Phong..." Cô thều thào, chất giọng khàn đặc. "Ta hận! Ta hận các người đã lừa dối ta, hận sự ngu xuẩn của chính ta... Nếu có kiếp sau, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai. Không bao giờ!"

Một cơn co giật đột ngột ập đến. Thuốc độc mà Tô Mẫn đã lén đưa cho y tá để kết thúc cuộc đời cô đã phát tác. Cả người Tô Vãn run rẩy dữ dội, máu tươi trào ra từ khóe môi. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy, không phải là nụ cười đắc thắng của Tô Mẫn trong tấm ảnh cưới, mà là... khuôn mặt lạnh lùng, trầm tĩnh của Lục Đình Kiêu.

Đó là một ký ức thoáng qua từ rất lâu rồi, khi cô còn đang đòi ly hôn. Anh đã đứng ở cửa phòng, ánh mắt đầy vẻ thất vọng và đau đớn mà cô đã cố tình phớt lờ.

*Lục Đình Kiêu... người duy nhất chưa từng phản bội mình...* Cô cố gắng níu kéo tia sáng yếu ớt của ký ức đó, nhưng tất cả chìm vào bóng tối. Hơi thở cuối cùng đứt quãng, thân thể cô buông lỏng, cái chết lạnh lẽo như một sự giải thoát.

***

**— Một năm trước. Thành phố Giang. Biệt thự Lục gia —**

Tô Vãn đột ngột bật dậy. Cô hít thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi. Chiếc giường lụa xa hoa mềm mại dưới lưng hoàn toàn trái ngược với chiếc giường sắt ghẻ lạnh cô mới nằm. Căn phòng rộng lớn, sang trọng, mang đậm phong cách tối giản mà cô từng chê bai, giờ đây lại mang đến cảm giác an toàn đến lạ.

Cô sờ lên cổ tay mình. Không còn vết còng, chỉ có làn da mềm mại. Cô nhìn xuống ngón áp út, chiếc nhẫn cưới kim cương mà cô đã vứt vào góc tủ, kiếp này lại đang nằm ngay ngắn trên tay cô.

"Mình... mình chưa chết?" Giọng cô run rẩy, khó tin. Cô chạy vội vào phòng tắm, bật đèn sáng choang và nhìn vào gương.

Gương mặt trong gương là Tô Vãn năm **hai mươi tuổi**. Đôi mắt vẫn còn nét ngây thơ, nhưng sâu trong con ngươi đen láy, ánh lên sự sắc sảo, tàn nhẫn và hận thù của người đã trải qua địa ngục.

Cô đã trở về. Quay lại đúng cái đêm cô chuẩn bị ký vào lá đơn ly hôn, quay lại trước khi cô hủy hoại cuộc đời mình. Cô nhớ rõ, kiếp trước, sáng mai cô sẽ gặp Trần Phong ở quán cà phê và công khai mối quan hệ "ngoài luồng" để Lục Đình Kiêu phải chấp nhận buông tay.

Một nụ cười lạnh lùng nở trên môi cô, kéo căng vết sẹo vô hình trong tâm hồn. Cái giá của sự ngu dốt đã quá đắt. Giờ đây, cô sẽ không bao giờ mắc lại sai lầm đó.

"Tô Mẫn, Trần Phong," cô khẽ thì thầm, nắm chặt tay đến mức móng tay đâm sâu vào da thịt. "Các người đã cho ta một kiếp sống mới, vậy thì ta sẽ dùng nó để trả lại các người gấp trăm lần, gấp ngàn lần những gì ta đã phải chịu."

Cô nhìn lên chiếc tủ quần áo tối màu, nơi kiếp trước cô đã ném chiếc nhẫn cưới và chuẩn bị sẵn chiếc váy rách rưới để đóng vai "nạn nhân" trong cuộc hôn nhân sắp tan vỡ.

Cô chậm rãi mở tủ, lấy ra chiếc nhẫn, lau sạch bụi bẩn và đặt nó trở lại ngón tay. Chiếc nhẫn lấp lánh như một lời thề.

**Hồi kết chương:** Tô Vãn bước ra khỏi phòng tắm, đến bên bàn làm việc sang trọng của Lục Đình Kiêu. Cô thấy một tập tài liệu, chính là **đơn ly hôn** đã được ký tên của cô. Cô cầm lấy chiếc bút máy, không phải để ký tên anh, mà là để **gạch xóa** chữ ký của mình. Cô xé tan tành lá đơn, rồi vò nát, ném thẳng vào thùng rác.

"Lục Đình Kiêu... Lần này, em sẽ không buông tay anh." Cô đứng trước cửa sổ, nhìn ra thành phố Giang rực rỡ ánh đèn. Ánh mắt cô sắc lạnh, chất chứa sự quyết tâm: **"Kiếp này, Tô Vãn sẽ sống vì chính mình và những người xứng đáng."**


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×