boss là nữ phụ: thiên kim báo thù

Chương 2 : Lá Đơn Ly Hôn Bị Xé


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa, chiếu lên sàn nhà cẩm thạch lấp lánh của căn biệt thự Lục gia. Tô Vãn đã thức dậy từ rất sớm. Cô soi gương, tập trung cao độ vào bản thân: Mái tóc đen dài suôn mượt, gương mặt kiều diễm được tô điểm nhẹ nhàng. Cô chọn một chiếc váy liền thân màu trắng kem, kín đáo nhưng tôn lên vẻ thanh lịch, khác hẳn với phong cách gợi cảm, phóng túng mà cô từng cố tình thể hiện để chọc tức Lục Đình Kiêu kiếp trước.

Hôm nay là ngày cô hẹn gặp Trần Phong để “bắt đầu mối quan hệ mới,” sau đó ép Lục Đình Kiêu ký đơn ly hôn. Nhưng kiếp này, mọi thứ sẽ thay đổi.

Tô Vãn bình tĩnh bước xuống lầu. Trong phòng ăn, Lục Đình Kiêu đang ngồi trầm ngâm đọc báo, hơi thở lạnh lùng toát ra từ anh khiến không khí xung quanh dường như giảm đi vài độ. Anh mặc bộ vest xám than lịch lãm, dáng vẻ cao ngất và gương mặt góc cạnh hoàn hảo. Kiếp trước, Tô Vãn từng nghĩ anh là một tảng băng không cảm xúc, một người chồng không thể khơi gợi được sự hứng thú nào.

Giờ đây, cô nhìn thấy sự mệt mỏi ẩn dưới đôi mắt sâu thẳm ấy, và nhận ra anh đã luôn kiên nhẫn chịu đựng sự ngỗ ngược của cô.

"Chào buổi sáng, Đình Kiêu," Tô Vãn cất giọng. Giọng cô mềm mại, dịu dàng, không còn sự hờ hững hay châm chọc.

Lục Đình Kiêu khựng lại. Ánh mắt anh rời khỏi tờ báo, nhìn thẳng vào cô, chất chứa sự nghi hoặc. Anh đã quen với thái độ cáu kỉnh và né tránh của cô.

"Cô không cần giả vờ," anh lạnh nhạt đáp, đặt tờ báo xuống. "Hôm nay cô nên nhớ mình có cuộc hẹn quan trọng. Đừng làm mất mặt Lục gia."

"Cuộc hẹn với Trần Phong," Tô Vãn nói, bình thản ngồi xuống đối diện anh. Cô không né tránh ánh mắt dò xét của anh. "Em đã hủy nó rồi."

Lục Đình Kiêu nhíu mày sâu hơn. Ánh mắt anh như muốn xuyên thấu cô. "Tô Vãn, trò mới?"

"Không phải trò mới, mà là một sự tỉnh ngộ," Tô Vãn nói, hít một hơi sâu. Cô biết đây là thời điểm quan trọng nhất. "Em xin lỗi. Em đã quá ngu ngốc và nông nổi trong suốt thời gian qua. Em nghĩ đó là tình yêu, nhưng giờ em hiểu, đó chỉ là sự mù quáng."

Cô đứng dậy, đi vòng qua bàn ăn, và quỳ gối xuống bên cạnh anh, đặt hai tay lên đầu gối Lục Đình Kiêu. Một hành động chân thành và đột ngột khiến anh hoàn toàn bất động.

"Đình Kiêu... Em biết anh không tin," Tô Vãn nghẹn ngào, những giọt nước mắt thật sự tuôn rơi. Cô không diễn, cô đang sống lại nỗi hối hận của kiếp trước. "Em đã có một giấc mơ rất dài, rất đáng sợ. Em mơ thấy em đã rời xa anh, rồi bị tất cả mọi người phản bội, bị vu oan và chết trong một nơi lạnh lẽo..."

Cô ngước nhìn anh, khuôn mặt đẫm lệ nhưng ánh mắt kiên định: "Trong cơn hấp hối, em mới nhận ra, chỉ có anh, Lục Đình Kiêu, là người đã cố gắng bảo vệ em đến phút cuối. Em đã nợ anh quá nhiều, và em không thể để cuộc hôn nhân này tan vỡ thêm một lần nữa."

Lục Đình Kiêu nhìn cô chằm chằm. Đây là lần đầu tiên sau hai năm kết hôn, anh thấy một Tô Vãn hoàn toàn khác: dễ bị tổn thương, chân thật và biết hối lỗi. Sự bướng bỉnh, ngông cuồng ngày thường hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi tột cùng.

Anh vẫn chưa tin, nhưng trái tim anh đã dao động. "Cô nghĩ chỉ vài lời nói sáo rỗng này là có thể sửa chữa mọi lỗi lầm cô đã gây ra?"

"Không đủ," Tô Vãn thừa nhận, lắc đầu. "Em biết. Em không dám mong anh tha thứ ngay lập tức. Nhưng em xin anh, hãy cho em một cơ hội. Một tháng thôi. Em sẽ dùng mọi hành động để chứng minh, em muốn làm người phụ nữ của anh, làm phu nhân Lục thị xứng đáng. Nếu một tháng sau anh vẫn muốn ly hôn, em sẽ ký tên, không oán thán."

Sự kiên quyết của cô cuối cùng cũng phá vỡ sự lạnh lùng của anh. Lục Đình Kiêu khẽ thở dài, đưa tay nâng cằm cô lên, lau đi vệt nước mắt.

"Đứng dậy đi, Tô Vãn." Giọng anh trầm khàn. "Cô nên biết, Lục Đình Kiêu tôi không thích sự lãng phí. Nếu cô đã quyết định không rời đi, hãy chuẩn bị tinh thần cho những quy tắc của tôi."

Tô Vãn cảm thấy một luồng điện chạy dọc cơ thể. Cô biết anh đã chấp nhận. Cô đứng dậy, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh.

"Em hiểu." Cô nở một nụ cười rạng rỡ, lần đầu tiên sau khi trùng sinh cô cảm thấy ánh dương ấm áp đến thế.

Hồi kết chương: Lục Đình Kiêu vừa rời khỏi biệt thự đi làm, Tô Vãn lập tức hành động. Cô đi thẳng đến phòng làm việc của anh. Trên bàn, cô tìm thấy bản sao của lá đơn ly hôn, đặt ngay ngắn dưới một chiếc gạt tàn.

Nắm chặt tập giấy trên tay, cô đưa lên miệng, xé toạc nó thành từng mảnh vụn rồi ném thẳng vào thùng rác. Hành động dứt khoát này không chỉ là lời thề với Lục Đình Kiêu, mà còn là lời tuyên chiến với kiếp trước.

"Lục Đình Kiêu, vợ của anh đã quay về rồi. Mọi chuyện ở kiếp trước, chúng ta sẽ cùng nhau bắt đầu lại. Còn những kẻ đã hại em," cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sắc bén như dao cạo. "Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ khiến các người nếm trải từng chút một nỗi đau của Tô Vãn."


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×