boss là nữ phụ: thiên kim báo thù

Chương 7 : Lưới Thiên Tài và Cuộc Đối Đầu Đầu Tiên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cú cảnh báo bí mật từ "V", ông Tô Trạch Minh lập tức cho người điều tra kỹ lưỡng về Trần Phong và dự án ngoại ô. Ông nhận thấy sự vội vã và những lỗ hổng pháp lý mà Tô Vãn đã chỉ ra qua email của "V". Trần Phong, từ chỗ là người được tin tưởng, giờ đây trở thành đối tượng bị nghi ngờ.

Trần Phong, với bản tính tham lam và kiêu ngạo, không hề nhận ra mình đang bị điều tra. Hắn chỉ thấy cha Tô Vãn đột nhiên trở nên lạnh nhạt và hoãn vô thời hạn việc ký kết hợp đồng. Hắn nghi ngờ có người cản trở, và mục tiêu đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Tô Vãn.

Chiều hôm đó, Trần Phong đã chặn Tô Vãn tại bãi đậu xe của công ty. Hắn ta trông tiều tụy, nhưng ánh mắt lại bốc lên lửa giận.

"Tô Vãn! Em làm gì vậy?" Trần Phong gằn giọng, kéo tay cô lại.

Tô Vãn khẽ nhíu mày, lạnh lùng rút tay ra khỏi bàn tay dơ bẩn của hắn ta. "Anh Phong, chúng ta đã chấm dứt rồi. Hành động này của anh là không phù hợp với thân phận phu nhân Lục thị của tôi."

Hắn ta cười khẩy. "Phu nhân Lục thị? Em đừng giả vờ nữa. Anh biết em đã nói gì đó với cha em. Dự án của anh, sao đột nhiên lại bị hoãn? V mà em nhắc đến rốt cuộc là ai? Em có đang dùng thân phận vợ Lục Đình Kiêu để chơi trò hèn hạ không?"

Tô Vãn dựa vào chiếc xe sang trọng của mình, khoanh tay trước ngực. Vẻ mặt cô bình tĩnh đến mức đáng sợ.

"Anh Phong, tôi tưởng anh là một người thông minh," cô nói nhỏ nhẹ, nhưng sắc bén như dao cạo. "Nếu anh thực sự có năng lực, dự án của anh sẽ được thông qua. Nếu dự án của anh bị hoãn, chứng tỏ nó có vấn đề. Đó không phải là do tôi, mà là do sự thiếu minh bạch của anh."

Cô tiến lại gần hắn ta một bước, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào sự tham lam trong mắt hắn.

"Anh muốn biết 'V' là ai sao? 'V' là một nguyên tắc, là một luật lệ của thị trường. 'V' chỉ bảo vệ những người có lương tri và tài năng thực sự. Nếu anh đã muốn dùng tên tuổi của 'V' để lừa gạt, thì 'V' đương nhiên sẽ lên tiếng. Anh đã tự đẩy mình vào rắc rối, không ai khác."

Trần Phong hoàn toàn bị sốc. Hắn không ngờ Tô Vãn lại sắc sảo đến mức này. Hắn không còn là Trần Phong kiếp trước ngu ngốc, chỉ biết chạy theo lời đường mật của hắn. Hắn lùi lại một bước, cảm thấy như mình đang đứng trước một vực sâu.

"Em... em thay đổi rồi."

"Đúng, tôi đã thay đổi," Tô Vãn mỉm cười, nụ cười nhẹ tênh nhưng đầy uy hiếp. "Và tôi cảnh báo anh lần cuối, Trần Phong. Hãy tự rút lui khỏi mọi thứ liên quan đến gia đình tôi. Nếu không, không phải cha tôi, mà là Lục Đình Kiêu sẽ ra tay."

Trần Phong nhìn theo chiếc xe của Tô Vãn khuất dần. Hắn ta nghiến răng. Sự nghi ngờ đã được thay thế bằng lòng tham điên cuồng. Hắn ta tin rằng Tô Vãn chỉ đang cố gắng làm khó hắn để níu kéo hắn quay lại. Hắn quyết định không rút lui, mà phải dốc toàn lực để kiếm tiền, để chứng minh hắn tốt hơn Lục Đình Kiêu. Và đó chính là tử huyệt của hắn.

Quay về biệt thự, Tô Vãn lập tức bắt tay vào việc quan trọng thứ hai: xây dựng lại công ty thiết kế trang sức của mình.

Với quỹ đầu tư bí mật mà Lục Đình Kiêu đã chuyển vào tài khoản dưới danh nghĩa "Quỹ Bảo Trợ Thiên Tài", Tô Vãn đã thuê một văn phòng nhỏ nhưng cao cấp và bắt đầu tuyển dụng. Cô không muốn quá phô trương, vì cô cần tập trung vào chất lượng.

Mục tiêu tuyển dụng đầu tiên của cô là Tư Hàm – một nhà thiết kế trẻ tài năng, người kiếp trước đã bị Tô Mẫn hãm hại, vu oan tội đạo nhái và bị giới thời trang tẩy chay.

Trong buổi phỏng vấn, Tư Hàm xuất hiện với vẻ ngoài rụt rè, đôi mắt chứa đựng sự e dè.

"Thiết kế của cô rất tốt, Tư Hàm," Tô Vãn nói, ánh mắt đánh giá cao. "Nhưng tôi thấy cô đã bị một số công ty lớn từ chối vì scandal đạo nhái."

Tư Hàm cúi đầu, giọng nói run rẩy: "Đó là sự hiểu lầm, thưa cô. Tôi có thể chứng minh..."

"Tôi không cần cô chứng minh," Tô Vãn ngắt lời. "Tôi biết đó là sự vu khống, và tôi biết ai đã làm điều đó."

Tư Hàm ngẩng phắt dậy, kinh ngạc nhìn Tô Vãn.

"Tôi cần một nhà thiết kế trung thành và có ý chí chiến đấu," Tô Vãn tiếp tục, ánh mắt đầy kiên quyết. "Tôi sẽ cho cô một cơ hội. Cô sẽ làm việc trực tiếp dưới sự hướng dẫn của tôi, dưới biệt danh 'V'. Cô sẵn sàng cùng tôi chiến đấu và lấy lại công bằng không?"

Tư Hàm rơi nước mắt. Sau nhiều năm bị vùi dập, cuối cùng cô cũng tìm thấy người tin tưởng mình, người nhìn thấy tài năng của cô.

"Tôi... tôi sẵn lòng, thưa cô Tô! Tôi sẽ cống hiến hết sức mình!"

Hồi kết chương: Tô Vãn mỉm cười. Việc cứu vớt một nhân tài kiếp trước bị kẻ thù hãm hại mang lại cho cô niềm vui sâu sắc hơn cả việc báo thù.

Tối đó, Lục Đình Kiêu về nhà và thấy Tô Vãn đang say sưa phác thảo bản vẽ trên máy tính.

"Tuyển dụng thành công rồi?" anh hỏi, giọng đầy quan tâm.

Tô Vãn quay lại, ánh mắt rạng ngời. "Rất thành công! Em đã tìm được một cộng sự tuyệt vời. Cảm ơn anh, Đình Kiêu, vì sự hỗ trợ thầm lặng của anh."

Cô không nói chi tiết về việc mình đã dùng tiền của anh để làm gì, nhưng anh hiểu. Lục Đình Kiêu bước tới, nhìn vào màn hình của cô. Những đường nét thiết kế trang sức tinh xảo, độc đáo hiện ra.

"Cô chính là V phải không?" Lục Đình Kiêu hỏi, giọng khẳng định, không phải nghi vấn.

Tô Vãn không hề che giấu. Cô gật đầu: "Đúng vậy, Lục phu nhân kiếp trước là một cô gái hư hỏng, nhưng V chính là con người thật của em, Đình Kiêu."

Anh ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc cô.

"Tôi tin vào cô, Vãn Vãn. Hãy làm những gì cô cần làm. Tôi sẽ đứng sau lưng cô. Kẻ thù của cô, cũng là kẻ thù của Lục Đình Kiêu này."

Lời tuyên bố thâm tình và đầy quyền lực của anh đã cho Tô Vãn thêm sức mạnh. Cô biết, đế chế "V" đã chính thức tái sinh, và ngày kẻ thù sụp đổ không còn xa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×