Sau đêm hôm đó, mối quan hệ giữa Tô Vãn và Lục Đình Kiêu đã ấm lên rõ rệt, dù vẫn giữ một sự kiềm chế nhất định. Anh bắt đầu dành thời gian ăn sáng cùng cô và không còn tỏ ra lạnh nhạt.
Tô Vãn biết cô phải nhanh chóng hành động. Cô cần một lý do chính đáng để tiếp cận công việc kinh doanh của cha mình.
Tại phòng làm việc riêng, Tô Vãn chính thức tái khởi động tài khoản "V" – nhà thiết kế trang sức và cố vấn đầu tư ẩn danh mà cả giới thượng lưu đều săn đón. Cô bắt đầu bằng việc thiết kế một bộ trang sức cao cấp mang tên "Phượng Hoàng Trùng Sinh" để khẳng định sự trở lại.
Tô Vãn cũng tập trung vào mục tiêu chính: ngăn chặn Trần Phong lừa cha cô.
Cô quyết định dùng chính thân phận "V" để cảnh báo. Cô soạn một email gửi tới email cá nhân của ông Tô Trạch Minh (cha cô), với nội dung đầy ẩn ý.
Kính gửi ngài Tô Trạch Minh,
Tôi là V. Tôi nhận thấy gần đây có một dự án đầu tư bất động sản ở vùng ngoại ô đang được quảng bá rầm rộ, mang lại lợi nhuận cao.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm của mình, tôi phải cảnh báo rằng: Bất động sản này ẩn chứa rủi ro pháp lý nghiêm trọng về quyền sử dụng đất. Nếu không có sự can thiệp từ một thế lực có khả năng thao túng chính sách (điều này gần như bất khả thi), người đầu tư sẽ mất trắng toàn bộ vốn.
Kẻ giới thiệu dự án này cho ngài có thể là người thân cận. Hãy cẩn trọng, ngài Tô. Đừng để lòng tham che mắt mà tin tưởng vào những báo cáo lợi nhuận vô lý.
Hy vọng ngài cân nhắc.
V.
Gửi email xong, Tô Vãn nhẹ nhàng thở phào. Cô biết cha cô rất kính trọng tài năng của "V", chắc chắn sẽ nghi ngờ về dự án mà Trần Phong sắp trình lên.
Đúng như dự đoán, chiều hôm đó, ông Tô Trạch Minh đã gọi riêng Tô Vãn đến văn phòng.
"Vãn Vãn, con đến thật đúng lúc," ông Tô nói, gương mặt lộ rõ sự lo lắng. "Trần Phong đang trình bày một dự án rất lớn, nhưng cha lại nhận được một email... khá kỳ lạ."
Ông đưa cho cô xem email của "V". Tô Vãn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại dâng lên niềm xúc động. Email này chính là tia sáng cứu vớt gia đình cô.
"Cha, người gửi là V sao?" Tô Vãn giả vờ kinh ngạc. "V nổi tiếng là không bao giờ can thiệp vào thị trường, trừ khi có vấn đề lớn."
"Đúng vậy," ông Tô gật đầu. "Cha đã cho người bí mật kiểm tra lại khu đất ngoại ô đó. Đúng như V nói, có vấn đề về pháp lý... Cha suýt nữa đã tin lời Trần Phong. Thằng bé này... Cha đã tin tưởng nó quá nhiều."
Tô Vãn lập tức nắm lấy cơ hội, khẽ xoa dịu cha: "Cha, cha không thể trách mình được. Trần Phong rất giỏi che đậy. Hắn ta biết cách lấy lòng người khác. Nhưng cha à, kinh doanh cần sự minh bạch. Trần Phong không có nền tảng tốt, hắn ta quá vội vã muốn thành công, điều đó rất nguy hiểm."
"Con nói đúng," ông Tô thở dài. "Cha sẽ cho người âm thầm điều tra kỹ về Trần Phong. Con về nhà đi, hôm nay cha phải xử lý vụ này."
Tô Vãn biết mình đã thành công bước đầu. Cha cô không chỉ tránh được cái bẫy mất tiền, mà còn bắt đầu nghi ngờ Trần Phong. Kế hoạch của cô đã đi đúng hướng.
Tối hôm đó, Lục Đình Kiêu trở về nhà với một hộp quà nhỏ trên tay.
"Quà cho cô," anh đặt hộp quà lên bàn phòng khách.
Tô Vãn mở hộp. Bên trong là một chiếc điện thoại di động đời mới nhất, nhưng điều đặc biệt là chiếc ốp lưng được chạm khắc tinh xảo một bức tranh thủy mặc, rất hợp với phong cách trầm tĩnh của cô hiện tại.
"Sao anh lại tặng em cái này?" cô hỏi, trong lòng ấm áp.
"Từ giờ, không cần gọi điện cho cô qua máy bàn nữa," Lục Đình Kiêu đáp, ánh mắt anh dịu dàng hơn. "Số điện thoại của cô, tôi chỉ chia sẻ với thư ký riêng. Khi cô ra ngoài làm việc, cô cần một công cụ liên lạc an toàn. Đây là đặc quyền của Phu nhân Lục thị."
Tô Vãn hiểu ý anh. Anh đang gián tiếp thừa nhận và bảo vệ cuộc sống độc lập của cô. Cô cảm động ôm lấy anh.
"Em cảm ơn anh, Đình Kiêu."
Anh ôm lại cô, vòng tay siết chặt hơn. "Hôm nay, thư ký của tôi nhận được một email từ một người có tên là 'V'."
Tô Vãn giật mình, tim đập nhanh. "V... người đó viết gì ạ?"
"V nói rằng, có một cô gái tên là Tô Vãn đang cố gắng gánh vác việc gia đình và cần sự giúp đỡ bí mật về mặt tài chính. V cho rằng, cô gái này rất có tài năng và không muốn người khác biết cô ấy đang bắt đầu lại. Anh nên đầu tư vào cô ấy."
Tô Vãn hoàn toàn kinh ngạc. Cô biết email của mình gửi cho cha cô đã đi đúng mục tiêu, nhưng cô không ngờ "V" kiếp trước (người mà cô đã tạo ra như một nhân cách thứ hai đầy tài năng) lại xuất hiện trong email của Lục Đình Kiêu! Cô không hề gửi thư đó!
Lục Đình Kiêu nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên. "Cô gái tên Tô Vãn đó, hình như là vợ tôi."
"Anh... anh đã làm gì?" Tô Vãn lắp bắp.
Lục Đình Kiêu nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt thâm tình và ấm áp hiếm thấy. "Tôi đã chuyển một quỹ vốn đầu tư ban đầu vào một tài khoản được đề xuất trong email, với điều kiện người phụ trách quỹ này phải là người cô gái đó tuyệt đối tin tưởng. Cô ấy cần một sự hỗ trợ âm thầm, vững chắc."
Hồi kết chương: Tô Vãn không thể kìm nén được cảm xúc. Nước mắt cô tuôn rơi vì sự thâm tình và tinh tế của anh. Lục Đình Kiêu đã không tin vào sự trùng sinh của cô, nhưng anh tin vào sự thay đổi và khao khát khẳng định bản thân của cô.
"Đình Kiêu... anh..."
"Tôi không muốn cô phải chiến đấu một mình, Vãn Vãn," anh ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô. "Cô là phu nhân của tôi, sự nghiệp của cô cũng là của tôi. Cứ an tâm làm điều cô muốn. Mọi rủi ro, tôi sẽ gánh vác."
Tô Vãn ôm chặt lấy anh. Với Lục Đình Kiêu làm điểm tựa, cô biết, cuộc chiến này cô sẽ thắng lợi.