bùa tình trong cấm cung

Chương 1: Xuyên Không Vào Phủ Lãnh Vương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Tiểu Vy tỉnh dậy, đầu óc quay cuồng, cơ thể đau nhức như vừa bị xe tải cán qua. Nàng nằm trên một chiếc giường gỗ cứng ngắc, xung quanh là những bức màn lụa mỏng manh, hương hoa lan thoang thoảng. Ánh nến lập lòe chiếu lên trần nhà chạm khắc hoa văn cổ xưa. “Đây là đâu?” Tiểu Vy thì thầm, cố ngồi dậy, nhưng cơ thể yếu ớt khiến nàng ngã trở lại. Ký ức ùa về: nàng là lập trình viên 25 tuổi ở hiện đại, đang gõ code khuya thì một luồng điện giật mạnh, rồi… tỉnh ra ở đây. Nàng sờ lên người, nhận ra mình mặc áo lụa mỏng, ôm sát cơ thể, lộ ra làn da trắng ngần và đường cong quyến rũ. “Xuyên không? Trời ơi, không lẽ phim truyền hình thành thật?”

Cửa phòng bật mở, một nha hoàn nhỏ nhắn bước vào, giọng lo lắng: “Tiểu Vy cô nương, người tỉnh rồi? Vương gia triệu kiến, người phải mau chuẩn bị!” Tiểu Vy chớp mắt, não bộ chưa xử lý kịp: “Vương gia? Ai cơ?” Nha hoàn hoảng hốt: “Cô nương bị đánh đến quên hết sao? Người là kỹ nữ trong phủ Lãnh Vương gia Triệu Thiên Phong. Người bị các cô nương khác đánh ghen, may mà sống sót.” Tiểu Vy sốc nặng, nàng xuyên vào thân xác một kỹ nữ?

Nha hoàn giúp nàng thay y phục, một bộ áo lụa đỏ rực, ôm sát cơ thể, làm nổi bật vẻ đẹp yêu kiều. Tiểu Vy nhìn vào gương đồng, khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt sáng, tóc đen dài như suối nguồn, đúng chuẩn mỹ nhân cổ đại. Nàng được dẫn đến đại sảnh, nơi Triệu Thiên Phong ngồi trên ghế cao, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh như băng, ánh mắt sắc bén như dao găm. Anh mặc áo bào đen thêu rồng, khí thế vương gia khiến không khí ngột ngạt. “Ngươi là Tiểu Vy?” anh hỏi, giọng trầm lạnh. Tiểu Vy cúi đầu, cố diễn theo phim cổ trang: “Dạ, thiếp là Tiểu Vy, cảm tạ vương gia cứu mạng.” Thiên Phong quan sát nàng, ánh mắt thoáng dao động trước vẻ đẹp quyến rũ, nhưng giọng vẫn lạnh: “Ta cứu ngươi vì ngươi biết mật thư. Giải mã nó, nếu không, mạng ngươi không giữ được.”

Tiểu Vy nhận tờ giấy anh đưa, chữ cổ loằng ngoằng, nhưng với kiến thức lập trình, nàng nhận ra đây là mã hóa Caesar đơn giản. Nàng mỉm cười, viết đáp án trong vài phút: “Đây là âm mưu ám sát vương gia từ thái tử.” Thiên Phong kinh ngạc, ánh mắt anh thay đổi, nhìn nàng như một báu vật. “Ngươi… hay lắm. Từ nay, ngươi ở lại phủ, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Tiểu Vy thở phào, nhưng lòng thầm nghĩ: “Vương gia lạnh lùng này, mình phải cẩn thận, không khéo bị ăn tươi nuốt sống.”

Đêm đó, trong phòng riêng, Tiểu Vy ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt nàng. Thiên Phong bước vào, giọng trầm: “Ngươi chưa ngủ?” Nàng giật mình, áo lụa mỏng dính chặt cơ thể, lộ ra đường cong quyến rũ. Anh tiến lại, kéo nàng vào lòng: “Từ nay, phủ ta là nhà của ngươi.” Anh hôn nàng, nụ hôn lạnh lùng nhưng dần nóng bỏng, tay lướt qua eo nàng, cảm nhận cơ thể mềm mại. Tiểu Vy run rẩy, nhưng đáp lại, cảm nhận sức mạnh từ anh. Anh đẩy nàng xuống giường lụa, cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Anh hôn dọc cổ nàng, xuống ngực, tay lướt qua eo, khiến nàng cong người, rên rỉ: “Vương gia… thiếp không chịu nổi.” Anh thì thầm: “Tiểu Vy, ngươi là của ta.” Cảnh này vừa bất ngờ, vừa cháy bỏng, trong không gian phòng riêng, như lời thề giữa hai người xa lạ.

Sáng hôm sau, Thiên Phong ôm nàng, ánh mắt dịu dàng hiếm có: “Ngươi là báu vật của ta.” Tiểu Vy mỉm cười, lòng thầm nghĩ: “Vương gia này, mình sẽ từ từ chinh phục.” Nhưng một mật thư từ thái tử đến, đe dọa mạng sống của nàng. Thiên Phong nắm chặt thư, ánh mắt lạnh lùng: “Ta sẽ không để ai động đến ngươi.” Tiểu Vy nhìn anh, lòng dâng lên cảm giác an toàn, nhưng cũng lo lắng: “Âm mưu này, mình phải phá bằng mọi giá.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×