bùa tình trong cấm cung

Chương 2: Mật Thư Dưới Ánh Trăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh trăng bàng bạc chiếu qua cửa sổ, Tiểu Vy ngồi trong phòng, tay cầm mật thư mới từ thái tử, lòng đầy lo âu. Nàng đã xuyên không được ba ngày, nhưng vẫn chưa quen với thân phận kỹ nữ và những ánh mắt dò xét trong phủ Lãnh Vương. Thiên Phong bước vào, áo bào đen phất phơ, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng. “Ngươi đang nghĩ gì?” anh hỏi, giọng trầm. Tiểu Vy giật mình, đứng dậy: “Thiếp… chỉ lo về mật thư.” Anh tiến lại, kéo nàng vào lòng: “Có ta đây, ngươi không cần sợ.” Anh lấy từ tay áo một chiếc trâm ngọc khắc hoa sen, cài lên tóc nàng: “Nó sẽ bảo vệ ngươi.”

Tiểu Vy đỏ mặt, thầm nghĩ: “Vương gia này, lạnh lùng mà sủng mình ghê.” Thiên Phong triệu Lâm Thanh, thuộc hạ thân tín, giao nhiệm vụ giám sát thái tử. Lâm Thanh báo: “Thái tử liên minh với thầy pháp Huyền Không, dùng bùa chú thao túng tâm trí hoàng đế, muốn phế truất vương gia.” Thiên Phong nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc lạnh: “Ta sẽ không để chúng thành công.” Anh quay sang Tiểu Vy: “Ngươi phá được mật thư trước, giúp ta lần này.” Nàng gật đầu, dùng kiến thức hiện đại phân tích, phát hiện mật thư ẩn một bùa chú bằng mực đặc biệt. “Vương gia, đây là bùa mê, có thể khiến người đọc mất ý thức,” nàng nói. Thiên Phong kinh ngạc, ánh mắt anh thay đổi: “Ngươi thật sự là kỳ nữ.” Anh kéo nàng vào lòng, hôn nhẹ trán: “Ta sẽ sủng ngươi cả đời.”

Tiểu Vy cười thầm: “Sủng thì sủng, nhưng mình phải sống sót đã!” Drama bùng nổ khi một phi tần từ kinh thành đến, mang lệnh của thái tử, yêu cầu Thiên Phong giao Tiểu Vy để làm gián điệp. Thiên Phong giận dữ, đuổi phi tần đi, nhưng lòng lo lắng. Đêm đó, trong vườn hoa phủ vương, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt Tiểu Vy, nàng mặc áo lụa mỏng, lộ ra làn da trắng ngần. Thiên Phong kéo nàng vào góc khuất, hôn mãnh liệt, tay cởi dây áo, cảm nhận cơ thể nàng nóng rực. Nàng rên khẽ, mắt mờ sương: “Vương gia… thiếp chỉ thuộc về chàng.” Anh đẩy nàng tựa vào gốc cây hoa đào, cơ thể họ hòa quyện, hơi thở gấp gáp, mỗi động tác mãnh liệt, đầy đam mê. Anh hôn dọc cổ nàng, tay lướt qua eo, khiến nàng cong người, rên rỉ: “Vương gia… thiếp không chịu nổi.” Anh thì thầm: “Tiểu Vy, ngươi là ngọn lửa của ta.” Cảnh này vừa lãng mạn, vừa cháy bỏng, giữa vườn hoa dưới ánh trăng, như ngọn lửa tình yêu bùng lên giữa nguy hiểm.

Sau khoảnh khắc đắm say, Thiên Phong ôm nàng, thì thầm: “Ta sẽ không để ai cướp ngươi.” Tiểu Vy tựa vào ngực anh, lòng thầm nghĩ: “Mình phải phá bùa chú này, không thì chết chắc.” Nhưng một đội sát thủ đột nhập phủ, tấn công trong đêm. Thiên Phong rút kiếm, chém hạ từng kẻ, máu bắn tung tóe trên lối đi đá. Tiểu Vy, dù sợ, dùng trí tuệ hiện đại, kích hoạt một bẫy cơ quan trong phủ, đẩy lùi sát thủ. Máu rỉ từ tay nàng do trúng mảnh vỡ, khiến Thiên Phong hét lên: “Tiểu Vy, dừng lại!” Nàng ngã vào lòng anh, thì thầm: “Thiếp làm vì chàng.” Anh hôn nàng, nụ hôn đầy đau đớn, thề sẽ tiêu diệt thái tử.

Sáng hôm sau, Thiên Phong triệu Vương Lân, ra lệnh điều tra Huyền Không. Tiểu Vy nhìn anh, lòng kiên định: “Vương gia, thiếp sẽ giúp chàng phá bùa chú.” Anh nắm tay nàng: “Ngươi là phượng hoàng của ta, ta sẽ bảo vệ ngươi đến cùng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×