Linh An bước chân vào cửa hàng đồ cổ nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, nơi mà ánh đèn vàng nhạt chiếu lên những món đồ cũ kỹ phủ đầy bụi. Không gian tĩnh lặng, lạ thường, như thể thời gian đã dừng lại từ nhiều năm trước. Cô thích cảm giác này – cảm giác tách biệt với thế giới bên ngoài, nơi chỉ còn cô và những câu chuyện bí ẩn mà những món đồ cổ cất giữ.
Trong lúc đi dọc các kệ gỗ, mắt Linh An bỗng dừng lại ở một chiếc đèn cũ được đặt lặng lẽ ở góc cửa hàng. Nó không lớn, chỉ bằng lòng bàn tay, nhưng ánh sáng từ lớp đồng gỉ phủ ngoài khiến cô cảm thấy một thứ gì đó khác thường. Cô rụt rè đưa tay chạm vào, và ngay lập tức một luồng khí lạnh thoáng qua cổ tay cô khiến tim cô nhói lên một cảm giác vừa sợ vừa tò mò.
“Chiếc đèn này… rất đặc biệt, phải không?” Linh An thì thầm, như nói với chính mình.
Ngay khi cô nâng chiếc đèn lên, một làn khói mỏng màu xanh lam bốc ra từ miệng đèn, uốn lượn quanh tay cô như những chiếc ruy băng sống. Linh An giật mình, định thả xuống, nhưng đồng thời lại bị một sức hút vô hình níu lấy. Chưa bao giờ cô cảm thấy thứ gì vừa đáng sợ vừa hấp dẫn như thế.
“Ngươi… đã gọi ta?” Một giọng nói vang lên, trầm, quyến rũ nhưng lạnh lùng, như thể từ tận sâu trong hư không. Linh An quay đầu, nhưng cửa hàng trống không, chỉ còn chiếc đèn trong tay cô bốc khói.
Tim cô đập mạnh. “Ai… ai ở đó?” Cô hỏi, giọng run run.
“Ta là Dạ Vân… linh hồn bị phong ấn trong chiếc đèn này,” giọng nói ấy vang lên trong đầu cô, không phải ngoài tai, nhưng vẫn rõ ràng đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở lạnh lùng len lỏi quanh mình.
Linh An cắn môi, nỗi sợ hãi trộn lẫn tò mò khiến cô không dám thả đèn xuống. “Linh… hồn? Phong ấn? Ngươi… muốn gì với tôi?”
Dạ Vân không trả lời ngay. Lúc này, khói từ chiếc đèn quấn quanh cổ tay cô nhẹ nhàng, nhưng lại tạo một cảm giác mềm mại, gần gũi đến lạ thường. Linh An cảm thấy một luồng điện chạy dọc xương sống, khiến tim cô loạn nhịp.
“Ngươi sẽ giúp ta giải phong ấn,” giọng nói trầm thấp, hơi khàn, nhưng lại mang một sức hút khó cưỡng. “Đổi lại… ta sẽ ban cho ngươi một thứ mà ngươi chưa từng có. Một thứ cảm giác mà chỉ ngươi và ta mới có thể trải nghiệm.”
Linh An lùi lại, vừa sợ vừa háo hức. “Cảm giác… gì?”
Khói đột nhiên uốn lượn quanh cơ thể cô, như muốn ôm trọn cô vào trong vòng tay mềm mại vô hình. Một cảm giác ấm áp, mơn man trỗi dậy khiến cô không thể nhịn được. Tim cô đập nhanh, má đỏ bừng. Linh An cúi mặt, nhưng dường như ánh mắt của Dạ Vân – hay ít nhất là cảm giác của anh – đã xuyên qua lớp bụi thời gian chiếu thẳng vào cô, khiến cơ thể cô rung lên từng đợt sóng nhỏ.
“Ngươi sẽ biết… khi cảm nhận gần ta hơn,” giọng Dạ Vân thì thầm, pha lẫn vẻ khiêu khích.
Linh An hít một hơi thật sâu, cố gắng kiểm soát nhịp thở. Cô không hiểu vì sao, nhưng trong lòng vừa sợ vừa khát khao, một cảm giác lạ lùng khiến cô muốn nghe lời anh, muốn chạm vào chiếc đèn một lần nữa. Cô đưa tay gần đèn, khói quấn quanh cổ tay cô lần nữa, ấm áp hơn, mềm mại hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, Linh An thấy một luồng ánh sáng xanh lam lóe lên từ lòng đèn, chiếu thẳng vào mắt cô. Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cảm giác gần gũi, ấm áp, và… đầy mê hoặc khiến cô không còn khả năng suy nghĩ.
“Ngươi… không sợ ta sao?” Giọng Dạ Vân vang lên, mang theo một chút trêu chọc.
Linh An lặng thinh. Thật ra cô không hoàn toàn sợ. Cảm giác này vừa lạ lẫm vừa kích thích, như thể cô đang đứng bên bờ vực giữa sợ hãi và ham muốn. Một phần trong cô muốn bỏ chạy, nhưng một phần khác lại muốn tiến gần hơn, muốn hiểu rõ hơn bí ẩn của chiếc đèn và linh hồn đang nương trong đó.
“Ngươi… sẽ không làm hại ta chứ?” cô thốt ra, giọng run run.
“Ta không làm hại… nếu ngươi nghe lời ta,” Dạ Vân thì thầm, hơi thở lạnh lùng, nhưng đầy mê hoặc.
Một luồng khí dịu dàng, nhưng mạnh mẽ, quấn quanh cơ thể cô. Linh An cảm thấy tim mình nhảy loạn nhịp, như thể cơ thể đang phản ứng với một sức hút vô hình mà cô không thể kháng cự. Cô khẽ nhắm mắt lại, để cảm giác ấy tràn ngập cơ thể.
Chiếc đèn bỗng sáng rực hơn, khói xanh lam quấn quanh Linh An, và lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự hiện diện thật sự của Dạ Vân – không còn chỉ là giọng nói trong đầu, mà là một sức hút, một hơi ấm, gần gũi đến mức trái tim cô như muốn tan chảy.
“Ta… sẽ giúp ngươi,” Linh An thì thầm, vừa tò mò vừa sợ hãi, nhưng sâu thẳm trong lòng, một sự ham muốn lạ lùng đã nảy sinh. Cô biết, mối quan hệ này sẽ không bình thường… và thứ cảm giác mà Dạ Vân hứa hẹn, cô muốn trải nghiệm dù nguy hiểm cỡ nào.
Và thế, trong ánh sáng huyền bí của chiếc đèn cổ, một mối liên kết kỳ lạ vừa được hình thành – vừa bí ẩn, vừa gợi cảm, như một lưỡi dao bén vừa chạm vào trái tim cô, vừa cọ xát, vừa thôi thúc cô bước vào một thế giới mà cô chưa từng tưởng tượng.