Sáng hôm sau, Linh An vẫn không thể rũ bỏ cảm giác lạ lùng đêm qua. Cái đèn cổ nằm gọn trong túi xách, nhưng dường như nó phát ra một luồng hơi nóng mơ hồ, như nhắc nhở cô rằng Dạ Vân vẫn ở đó, chưa rời đi. Cô đứng trước gương, nhìn vào mắt mình, tự hỏi liệu tất cả có phải chỉ là mơ, hay là thực sự có một linh hồn đang sống cùng cô.
Cô bước ra khỏi cửa hàng, nhưng tâm trí vẫn quay cuồng với những lời thì thầm trêu chọc từ Dạ Vân. Bước chân cô trở nên nặng nề, nhịp tim vẫn hồi hộp như đêm qua. Một phần trong cô muốn quẳng chiếc đèn đi, nhưng phần khác lại muốn biết thêm về linh hồn bí ẩn này. Cô không thể giải thích cảm giác vừa sợ vừa mê mẩn khi nhớ đến hơi thở ấm áp, gần gũi mà cô cảm nhận được từ anh.
Chiều đến, khi Linh An vừa về nhà, khói từ chiếc đèn bỗng quấn quanh tay cô một lần nữa. Cô giật mình, tim đập mạnh. “Dạ Vân… lại là ngươi?” cô thốt ra, giọng lẫn chút run rẩy.
“Ta nhớ ngươi… và ta muốn gần ngươi hơn,” giọng anh vang lên, trầm, ấm, pha chút khiêu khích. Khói quấn quanh cổ tay Linh An, nhẹ nhàng như lụa, nhưng sức hút mạnh mẽ khiến cô khó lòng rút tay ra.
Một luồng cảm giác mềm mại len lỏi khắp cơ thể cô, khiến tim cô nhói lên từng nhịp. Linh An cúi mặt, nhưng lòng lại muốn chống lại sự cám dỗ, muốn giữ khoảng cách. Thế nhưng cơ thể cô phản bội lý trí, rung lên khi khói từ Dạ Vân quấn quanh cổ, vai, rồi chậm rãi lướt xuống cánh tay.
“Ngươi… cảm nhận được ta, phải không?” giọng Dạ Vân thì thầm, gần như áp sát vào tâm trí cô. Linh An chỉ biết lặng thinh, má đỏ bừng, tim đập rộn ràng.
Cảm giác gần gũi ấy không giống với bất cứ điều gì cô từng trải qua. Nó vừa ấm áp, vừa kích thích, như một luồng điện chạm vào từng sợi thần kinh, khiến cô vừa sợ vừa muốn. Cô cố lùi lại, nhưng lực hút vô hình từ anh quá mạnh, như muốn kéo cô vào vòng tay mềm mại không thể chối từ.
“Ta không làm hại ngươi… nhưng nếu ngươi muốn hiểu cảm giác thật sự, hãy để ta gần hơn,” Dạ Vân thì thầm.
Linh An hít một hơi sâu, toàn bộ cơ thể run rẩy, vừa mong muốn vừa sợ hãi. Một phần cô muốn từ chối, nhưng một phần khác lại muốn trải nghiệm thứ cảm giác này. Cô khẽ nhắm mắt, thở gấp, để khói xanh quấn quanh mình, cảm nhận hơi ấm và sức hút vô hình.
Một luồng điện lạ chợt chạy từ lòng bàn tay lên vai, xuống lưng cô, khiến da thịt cô rùng mình. Cô không thể phủ nhận, cảm giác này vừa kỳ lạ vừa ngọt ngào, một sự pha trộn giữa sợ hãi, ham muốn và tò mò.
“Ta… muốn được gần ngươi, Dạ Vân,” Linh An thì thầm, và lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng sự hiện diện mạnh mẽ của anh. Khói xanh dần quấn quanh cơ thể cô như một bàn tay vô hình, nhưng dịu dàng, ôm ấp cô mà không gây đau đớn.
Dạ Vân không nói gì, chỉ để cảm giác ấy lấp đầy cả không gian. Linh An cảm nhận tim mình đập rộn ràng, nhịp thở gấp gáp. Cảm giác gần gũi này khiến cô vừa lo lắng vừa háo hức. Cô biết, mối quan hệ giữa cô và linh hồn này sẽ không còn bình thường nữa.
Một lúc sau, khói từ đèn dần tan, nhưng cảm giác gợi cảm, ấm áp vẫn còn vương trên da thịt cô, như một thứ ma lực khó quên. Linh An thở hổn hển, ngồi xuống giường, lòng vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
“Ngươi… là ai thực sự?” cô thì thầm, ánh mắt đầy tò mò và ham muốn.
“Ta là Dạ Vân… và ngươi sẽ biết thêm về ta từng ngày,” giọng nói trầm, mê hoặc vang lên. “Nhưng hãy nhớ… càng gần ta, ngươi sẽ càng không thể quay lại cuộc sống bình thường trước đây.”
Linh An cắn môi, vừa sợ vừa tò mò. Cô biết, những ngày tới sẽ là hành trình đầy rẫy bí ẩn, cám dỗ, và nguy hiểm. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một phần cô háo hức không thể kìm nén – muốn khám phá cảm giác gợi cảm mà chỉ Dạ Vân mới có thể mang lại.
Chiếc đèn đặt trên bàn, lặng lẽ phát ra ánh sáng xanh lam nhè nhẹ, như nhắc nhở Linh An rằng, cuộc sống bình thường của cô đã thay đổi. Và từ giây phút này, mọi thứ – cả cảm xúc lẫn thể xác – sẽ bị cuốn vào một vòng xoáy bí ẩn, đầy mê hoặc và gợi cảm…