Đêm tối bao trùm căn phòng nhỏ, ánh sáng xanh lam từ chiếc đèn cổ nhè nhẹ nhấp nháy, như đang thở cùng Linh An. Cô ngồi trên giường, tay khẽ sờ vào bề mặt lạnh của chiếc đèn, lòng tràn đầy hỗn loạn. Những cảm giác từ Dạ Vân vẫn còn vương lại trên da thịt cô – ấm áp, mềm mại, và đầy mê hoặc.
“Ngươi… đã sẵn sàng chưa?” giọng Dạ Vân vang lên trong đầu cô, trầm thấp nhưng đầy quyền lực.
Linh An hít một hơi thật sâu, mắt nhìn chăm chăm vào ánh sáng xanh từ chiếc đèn. “Sẵn sàng… để biết sự thật, và… để gần ngươi hơn,” cô thì thầm, giọng run run, lẫn chút háo hức.
Ngay lập tức, khói xanh từ chiếc đèn quấn quanh cô, mềm mại như tơ, nhưng lại tràn đầy sức mạnh. Linh An cảm nhận hơi ấm lan khắp cơ thể, tim đập mạnh. Một luồng điện lạ chạy dọc xương sống, khiến cô run rẩy. Cảm giác vừa sợ hãi, vừa ham muốn dâng trào, khiến cô không thể rút tay ra khỏi chiếc đèn.
“Ta sẽ dẫn ngươi qua thử thách đầu tiên,” giọng Dạ Vân thì thầm, gần như áp sát tâm trí cô. “Ngươi phải đối mặt với sức mạnh thực sự của ta… và của chiếc đèn.”
Bỗng dưng, căn phòng tối sầm, khói xanh từ đèn xoáy mạnh hơn, ôm trọn Linh An như một dòng sông mê hoặc. Cơ thể cô run rẩy, nhịp tim dồn dập, và một cảm giác kỳ lạ lan tỏa từ vai xuống lưng, khắp người. Cô cảm nhận sức mạnh quyền lực, gợi cảm mà Dạ Vân tạo ra – một sự pha trộn giữa ham muốn và nguy hiểm, khiến cô vừa sợ vừa thèm muốn.
“Ngươi phải… tin ta, Linh An,” giọng Dạ Vân vang lên, trầm thấp, vừa quyền lực vừa khiêu khích. “Chỉ khi ngươi tin, ngươi mới vượt qua thử thách này.”
Linh An nhắm mắt, hít một hơi sâu, để khói xanh quấn quanh cơ thể cô, ôm trọn từng cử chỉ, từng nhịp thở. Một luồng điện dịu dàng chạy dọc cơ thể cô, khiến cô run rẩy. Cảm giác vừa sợ hãi, vừa gợi cảm, vừa kích thích tràn ngập mọi giác quan.
Đột nhiên, hình ảnh của Dạ Vân hiện lên trước mắt cô – không chỉ là giọng nói trong đầu, mà là hình bóng mờ ảo, thân hình cao lớn, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy mê hoặc. Anh tiến lại gần, từng bước chậm rãi, ánh mắt tràn đầy quyền lực và ham muốn.
“Ngươi… sẵn sàng chưa?” giọng anh thì thầm, mang theo sức hút không thể cưỡng lại.
Linh An không trả lời, chỉ để cơ thể mình bị cuốn theo sức mạnh và sự mê hoặc ấy. Khói xanh quấn quanh cô dày đặc hơn, nhấc bổng cơ thể cô nhẹ nhàng, như một bàn tay vô hình ôm trọn. Cảm giác ấm áp, mềm mại, gợi cảm lan khắp người, khiến tim cô đập loạn nhịp.
“Ta… sẽ không dừng lại… nếu ngươi cho phép,” Dạ Vân thì thầm, giọng pha chút khiêu khích, hơi thở như chạm vào da thịt cô.
Linh An cắn môi, mắt nhắm nghiền, tim đập rộn ràng. Cảm giác ham muốn dâng trào, xen lẫn sự sợ hãi và tò mò, khiến cô run rẩy. Cô biết, đây không chỉ là thử thách thể xác, mà còn là thử thách cảm xúc – một bước đầu tiên để cô hiểu và tin tưởng Dạ Vân.
Bỗng nhiên, khói xanh bùng lên, tạo thành một lớp màn mờ ảo, và hình ảnh quá khứ của Dạ Vân hiện ra trước mắt cô. Anh đứng giữa một lâu đài cổ xưa, ánh mắt lạnh lùng, quyền lực nhưng ẩn chứa nỗi đau sâu thẳm. Cô nhận ra, sức mạnh và quyền lực mà anh thể hiện giờ đây chính là sự kết hợp giữa quá khứ bi thương và ham muốn được tự do.
“Ngươi thấy chưa, Linh An? Đây là ta… khi còn sống. Sức mạnh, quyền lực… và nỗi cô đơn,” Dạ Vân nói, giọng trầm, pha chút buồn bã nhưng mê hoặc.
Linh An cảm nhận tim mình nhói lên. Cô hiểu rằng, để giúp Dạ Vân trở lại thế giới thực, cô phải bước qua những giới hạn của bản thân – cả thể xác lẫn cảm xúc. Khói xanh quấn quanh cô, nhấn mạnh sự kết nối giữa họ, vừa quyền lực, vừa gợi cảm, khiến cô run rẩy nhưng cũng háo hức.
Một luồng điện mạnh chạy dọc xương sống, cơ thể cô rung lên từng đợt sóng nhỏ. Cô không thể phủ nhận cảm giác ham muốn dâng trào, xen lẫn sự sợ hãi và tò mò. Linh An biết, đây mới chỉ là bước đầu – một thử thách để cô và Dạ Vân hiểu nhau sâu hơn, và để cô cảm nhận trọn vẹn sức mạnh gợi cảm của anh.
Chiếc đèn cổ phát sáng rực hơn, ánh sáng xanh lan khắp phòng, như nhắc nhở Linh An rằng, cuộc hành trình gợi cảm, đầy mê hoặc và nguy hiểm với Dạ Vân vừa mới bắt đầu… Và thử thách thực sự chưa từng kết thúc.