Trời vừa nhá nhem, ánh sáng vàng nhạt xuyên qua cửa sổ, hắt lên chiếc đèn cổ trên bàn. Linh An ngồi bệt xuống sàn, tay vẫn còn run rẩy sau những cảm giác lạ lùng tối qua. Nhưng lần này, cô không cảm thấy sợ hãi nữa. Thay vào đó, một phần trong cô trỗi dậy sự tò mò và ham muốn: muốn hiểu rõ hơn Dạ Vân, muốn biết sức mạnh thực sự của linh hồn bí ẩn này.
Một luồng khói xanh lại quấn quanh cô, mềm mại nhưng mạnh mẽ, như muốn ôm trọn cơ thể. Linh An thở gấp, tim đập rộn ràng. Giọng Dạ Vân vang lên trong đầu cô, trầm thấp và đầy mê hoặc:
“Ngươi đã sẵn sàng để biết sự thật về ta chưa, Linh An?”
Cô hít một hơi sâu, môi khẽ mấp máy: “Sự thật… gì?”
Khói từ đèn quấn quanh cơ thể cô chậm rãi, như muốn “mời gọi” cô tiến gần hơn. Linh An cảm nhận từng luồng ấm áp lan tỏa, một cảm giác vừa mềm mại vừa đầy quyền lực. Cơ thể cô run lên, nhịp tim dồn dập, nhưng lòng lại háo hức muốn tiến gần hơn.
“Ta… không chỉ là linh hồn bị phong ấn. Ta từng là người sống, quyền lực và bá đạo trong gia tộc cổ xưa. Kẻ thù đã hãm hại ta, nhốt ta trong chiếc đèn này để chiếm đoạt linh hồn. Giờ đây, ngươi là chìa khóa… để ta trở về thế giới thực.” Dạ Vân nói, giọng trầm, đầy sức hút.
Linh An cảm thấy tim mình nhói lên. Một phần cô lo sợ, nhưng một phần khác không thể cưỡng lại sự mê hoặc từ anh. Cô khẽ thở hổn hển, để khói xanh quấn quanh cổ, vai, dọc lưng, cảm giác vừa ấm áp vừa gợi cảm tràn ngập cơ thể.
“Ngươi… sẽ ở bên ta… nếu ta giúp ngươi thoát khỏi chiếc đèn?” Linh An thì thầm, giọng run run.
“Đúng. Nhưng ngươi cũng sẽ không còn bình thường nữa. Cảm giác… gợi cảm và ham muốn sẽ theo ngươi từng giây, từng phút,” Dạ Vân trả lời, hơi thở ấm áp dường như chạm vào da thịt cô.
Một luồng điện lạ chạy dọc xương sống cô, khiến cơ thể cô rung lên. Linh An nhắm mắt, để cảm giác này chiếm lĩnh mọi giác quan. Khói xanh quấn quanh cô như bàn tay vô hình, nhẹ nhàng nhưng quyền lực, ôm trọn cơ thể mà không gây đau đớn, chỉ để lại sự ấm áp và mê hoặc.
Cô cảm nhận tim mình đập rộn ràng, hơi thở gấp gáp, cả cơ thể run rẩy trước sức hút không thể chối từ. Một phần cô muốn chống lại, nhưng bản năng ham muốn khiến cô tiến gần hơn, muốn trải nghiệm sức mạnh kỳ lạ và gợi cảm này.
“Ta… muốn gần ngươi hơn nữa, Dạ Vân,” Linh An thì thầm, môi đỏ bừng, lòng tràn đầy ham muốn và tò mò.
“Ngươi… sẵn sàng cho thử thách chưa?” giọng Dạ Vân vang lên, pha chút khiêu khích và quyền lực. Khói xanh quấn quanh cô dày đặc hơn, ôm trọn cơ thể, và lần đầu tiên, cô cảm nhận hơi thở anh len lỏi vào từng cử chỉ, từng nhịp tim.
Cô khẽ rùng mình, nhịp tim đập mạnh hơn bao giờ hết. Cảm giác gợi cảm, vừa sợ vừa ham muốn, khiến cô như muốn tan chảy trong vòng tay vô hình của Dạ Vân.
Nhưng giữa lúc đó, một tiếng động lạ vang lên từ cửa sổ. Linh An giật mình, quay đầu, tim đập nhanh. Bóng người hiện lên ngoài khung cửa – một bóng đen thấp thoáng, dường như đang theo dõi cô.
“Nguy hiểm… đã đến gần,” Dạ Vân thì thầm, giọng trầm và đầy cảnh báo. Khói xanh quấn quanh cô càng dày, như muốn bảo vệ cô khỏi kẻ lạ mặt. Cảm giác gợi cảm xen lẫn sự sợ hãi khiến Linh An vừa run vừa… kích thích, một cảm giác kỳ lạ mà cô chưa từng trải qua.
Bóng đen bước lại gần, nhưng trước khi kịp làm gì, một luồng ánh sáng xanh bùng lên từ chiếc đèn, đẩy bóng ấy lùi lại. Linh An cảm nhận hơi thở Dạ Vân len lỏi khắp cơ thể, mềm mại nhưng quyền lực, vừa bảo vệ vừa chiếm hữu.
Cô thở hổn hển, mắt mở to, tim đập rộn ràng. “Ngươi… ngươi là ai?” cô thì thầm, giọng run run.
“Ta là Dạ Vân… và ta sẽ không để ai làm hại ngươi,” giọng anh vang lên, trầm thấp, đầy mê hoặc. “Nhưng ngươi cũng phải hiểu… càng gần ta, ngươi sẽ càng không thể quay lại cuộc sống bình thường.”
Linh An cắn môi, má đỏ bừng. Cảm giác này vừa nguy hiểm vừa gợi cảm, nhưng cô biết, từ giây phút này, cô không thể rời xa Dạ Vân nữa. Khói xanh quấn quanh cô, nhịp tim dồn dập, và cảm giác ham muốn trỗi dậy, khiến cô muốn gần gũi, muốn khám phá sức mạnh và bí ẩn của anh.
Chiếc đèn phát sáng mạnh hơn, ánh sáng xanh lam lan khắp phòng, như nhắc nhở Linh An rằng, cuộc hành trình gợi cảm, đầy mê hoặc và nguy hiểm với Dạ Vân vừa mới bắt đầu…