Ngọc Lan đứng trước cửa phòng triển lãm tranh, tay ôm chiếc túi xách nhỏ, mắt nhìn chăm chú vào tấm biển màu nâu sẫm với dòng chữ mạ vàng: “Triển Lãm Nghệ Thuật Cổ – Thế Giới Xưa Trong Hiện Đại”. Cô hít một hơi dài, cảm nhận mùi gỗ cổ và mùi sơn dầu nồng nặc trong không gian trang trọng. Những bức tranh treo dọc theo bức tường trắng tinh, ánh đèn vàng rực rỡ chiếu vào từng chi tiết, khiến cho mỗi bức tranh như sống động hơn cả thực tại.
Ngọc Lan vốn là một cô gái hiện đại, sống trong thành phố nhộn nhịp, bận rộn với công việc marketing tại một công ty thiết kế. Nhưng từ bé, cô đã yêu thích những gì thuộc về nghệ thuật, đặc biệt là những bức tranh cổ, bởi chúng luôn chứa đựng câu chuyện và bí ẩn mà hiện đại không thể giải thích. Chính vì vậy, khi nghe tin triển lãm này mở cửa, cô không thể bỏ lỡ.
Cô bước vào bên trong, bước chân nhẹ nhàng, như sợ làm xáo trộn không gian tĩnh lặng và trang nghiêm của triển lãm. Ánh sáng vàng rọi vào từng nét vẽ khiến Ngọc Lan cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác, nơi quá khứ và hiện tại giao thoa. Cô đi chầm chậm, dừng lại trước từng bức tranh, đôi tay vuốt nhẹ như muốn chạm vào từng câu chuyện bị đóng khung trong sơn dầu.
Rồi ánh mắt cô dừng lại ở một bức tranh đặc biệt. Bức tranh không quá lớn, nhưng điều khiến Ngọc Lan không thể rời mắt là chàng trai trong tranh. Anh ta mặc áo choàng màu xanh thẫm, tóc buộc gọn theo kiểu thời phong kiến, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra xa, như đang tìm kiếm một điều gì đó mà chỉ có anh mới thấy.
Ngọc Lan bước lại gần, cúi xuống quan sát từng chi tiết: đường nét gương mặt sắc sảo, lông mày thanh tú, đôi môi hơi mím lại, và cách anh ấy đứng nghiêm trang nhưng vẫn toát ra khí chất oai nghiêm. Một cảm giác lạ lùng trào dâng trong lòng cô, như thể bức tranh đang nhìn thấu tâm can mình.
“Lạ thật…” cô thì thầm, mắt không rời bức tranh. Cô cảm nhận được một luồng năng lượng vô hình, như một sợi dây vô hình kéo cô lại gần hơn. Ngọc Lan đưa tay chạm vào mặt kính bảo vệ, và bất ngờ, một cảm giác rung rung chạy dọc cánh tay. Cô rụt lại, nhíu mày, nhưng đồng thời cảm giác tò mò lấn át sợ hãi.
“Chắc chỉ là do tôi tưởng tượng thôi,” cô lẩm bẩm, nhưng vẫn không rút tay ra. Một thứ gì đó trong ánh mắt chàng trai dường như gọi cô, mời gọi cô bước vào thế giới của bức tranh.
Ngọc Lan hít một hơi, quyết định nhấn mạnh rằng mình chỉ muốn quan sát kỹ hơn. Nhưng ngay khi cô chạm tay vào tấm kính lần thứ hai, ánh sáng trong phòng triển lãm như bừng sáng hơn, rồi đột nhiên một luồng sáng chói mắt xuất hiện từ bức tranh, cuốn cô vào một dòng xoáy màu sắc lạ lùng.
Cô cảm thấy mình như rơi tự do, rơi mãi vào một khoảng không vô tận, cảm giác chóng mặt và mất phương hướng tràn ngập toàn thân. Chưa kịp hét lên, một luồng sáng trắng bao trùm toàn bộ cơ thể cô. Tim Ngọc Lan đập mạnh, đầu óc quay cuồng, từng chi tiết của triển lãm, ánh đèn, các bức tranh, tất cả đều tan biến như sương khói.
Khi cô mở mắt ra, mọi thứ xung quanh đã thay đổi hoàn toàn. Thay vì phòng triển lãm hiện đại với ánh đèn vàng, cô thấy mình đứng giữa một khu vườn rộng lớn, cây cối xanh mướt, hoa cỏ đầy màu sắc và mùi hương ngọt ngào. Không gian yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc trong gió. Ngọc Lan khẽ lùi lại, mắt mở to kinh ngạc.
“Đây… đâu thế này?” cô thì thầm, giọng run run. Mọi thứ quá khác so với thành phố hiện đại, không có tiếng xe cộ, không có tiếng điện thoại reo, chỉ có tiếng chim hót líu lo và tiếng gió thổi qua lá.
Ngọc Lan bước vài bước, nhận ra mình đang mặc một bộ váy dài màu kem, hoàn toàn không phải quần áo hiện đại mà cô đã mặc trước khi vào triển lãm. Tay cô sờ lên vải, rồi nhìn xuống bàn tay trắng trẻo – mọi thứ quá… cổ xưa. Cô sững sờ, lòng vừa sợ hãi vừa tò mò.
Chưa kịp định thần, cô nghe thấy tiếng vó ngựa phía xa. Ngọc Lan quay lại, và thấy một nhóm người mặc trang phục thời phong kiến đang đi về phía cô, trên đó có một chàng trai cao lớn, tóc buộc gọn, ánh mắt sắc bén nhìn cô chăm chú. Ngọc Lan nhận ra… chính là chàng trai trong bức tranh.
“Người lạ… ngươi là ai?” Chàng trai bước đến gần, giọng nghiêm nghị, ánh mắt dò xét từ đầu đến chân. Ngọc Lan khẽ lùi lại, trái tim đập thình thịch.
“Tôi… tôi… tôi không biết… tôi… tôi đến từ…” cô ngập ngừng, không biết nói sao. Cô chỉ muốn hét lên: “Tôi đến từ thế giới hiện đại!” nhưng trong khoảnh khắc đó, âm thanh của giọng mình cũng như lạc đi đâu mất.
Chàng trai nhíu mày, bước tới gần hơn. “Ngươi nói gì? Ngôn ngữ của ngươi lạ lắm. Hãy nói rõ ràng.”
Ngọc Lan cố gắng nén sợ hãi, giọng run run: “Tôi… tôi không có ác ý. Tôi… tôi không biết tôi đến đây bằng cách nào… Tôi… chỉ muốn về…”
Chàng trai nhìn cô thật lâu, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò. “Ngươi nói dối. Không ai có thể xuất hiện trong vườn Hoàng Gia một cách tự nhiên như ngươi. Ngươi là gián điệp?”
Ngọc Lan lắc đầu, nước mắt chực rơi. “Tôi… không! Tôi không phải gián điệp! Tôi… tôi… không biết tôi đang ở đâu…”
Chàng trai cười khẩy, nhưng không hề đe dọa. “Ngươi thật lạ… nhưng ta cảm giác ngươi… không giống những kẻ khác. Hãy theo ta về cung.”
Ngọc Lan bước theo, tim đập mạnh. Cô nhìn xung quanh, cảnh vật tuyệt đẹp nhưng cũng đầy bí ẩn. Cô nhận ra mình đã thực sự xuyên không về quá khứ, vào thế giới của bức tranh. Và chàng trai… không chỉ là hình vẽ nữa, anh ấy thật sự tồn tại.
Trên đường đi, Ngọc Lan cố gắng quan sát mọi thứ: kiến trúc cổ kính, những người dân mặc trang phục xưa, ngựa kéo xe, tất cả đều sống động như đang diễn ra trước mắt. Cô vừa sợ hãi, vừa ngạc nhiên.
“Ký ức… bức tranh… chắc chắn bức tranh đó… là cánh cửa,” Ngọc Lan nghĩ thầm. Cô không biết mình sẽ đối mặt với gì phía trước, nhưng một cảm giác vừa lo lắng vừa háo hức dâng lên trong lòng.
Chàng trai dẫn cô vào cung điện, nơi mà những bức tường dát vàng, tranh tường tinh xảo, và những người hầu hạ chạy qua lại, tất cả đều làm Ngọc Lan cảm thấy choáng ngợp. Anh ta giới thiệu mình:
“Ta là Hoàng Tử Minh Hạo. Ngươi, đến từ đâu, hãy nói nhanh. Ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ gian lận trong cung.”
Ngọc Lan nhìn anh, ánh mắt vừa e sợ vừa ngạc nhiên. “Tôi… tôi là… tôi… tôi chỉ là… một cô gái bình thường… từ thế giới hiện đại… Tôi không biết tại sao tôi lại ở đây…”
Minh Hạo nhìn cô thật lâu, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò. Anh nhíu mày: “Ta chưa từng nghe ngôn ngữ nào như vậy. Nhưng ta cảm nhận… ngươi thật lạ. Có thể… ngươi không phải người thường.”
Ngọc Lan thầm nghĩ: “Nếu anh ta biết tôi nói đúng… anh sẽ… giúp tôi về chăng?” Cô hít sâu, quyết định phải chứng minh mình không phải mối nguy.
“Xin Hoàng Tử… tôi không có ác ý… Tôi chỉ muốn tìm cách trở về…” cô nói, giọng run run nhưng chân thành.
Minh Hạo nhướng mày, không đáp, chỉ ra hiệu cho các cung nữ dẫn cô đến một phòng nghỉ. Cô lặng lẽ đi theo, lòng đầy bối rối. Mọi thứ quá kỳ lạ, quá cổ xưa, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy hồi hộp. Đây… là thế giới của bức tranh mà cô đã chạm vào, và giờ đây… cô phải tìm cách sống sót và thích nghi.
Khi cánh cửa phòng đóng lại sau lưng, Ngọc Lan ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn ra khu vườn rộng mênh mông, nơi ánh hoàng hôn chiếu rọi những tán cây cổ thụ, tạo ra một cảnh tượng huyền ảo, vừa đẹp vừa đáng sợ. Cô thầm nhủ: “Được rồi, Ngọc Lan. Mình phải tìm cách sống sót… và tìm đường về nhà. Nhưng… có lẽ… điều này sẽ thay đổi cả cuộc đời mình.”
Cảm giác vừa lo lắng, vừa tò mò, vừa háo hức tràn ngập trong lòng cô. Và sâu thẳm, Ngọc Lan nhận ra một điều… rằng cô đang bắt đầu một hành trình mà chưa ai từng trải qua: hành trình xuyên thời gian, giữa hiện đại và quá khứ, giữa tình yêu và định mệnh.