Ngọc Lan thức dậy trong căn phòng lộng lẫy nhưng lạ lẫm. Ánh sáng bình minh xuyên qua cửa sổ bằng gỗ chạm trổ tinh xảo, tạo ra những vệt sáng dài trên sàn gỗ sáng bóng. Mùi hương gỗ thơm và hương hoa tỏa ra từ vườn bên ngoài khiến cô cảm thấy vừa lạ lẫm vừa dễ chịu. Cô ngồi bật dậy, tim đập mạnh. Mọi thứ xung quanh vẫn còn nguyên vẹn: tường dát vàng, tranh vẽ trên tường, đồ nội thất được chạm khắc tỉ mỉ.
Ngọc Lan chậm rãi đứng dậy, tay chạm vào chiếc váy dài màu kem mà cô đang mặc. Cô nhắm mắt, hít sâu, cố gắng lý trí trấn tĩnh bản thân. “Mình… mình vẫn đang ở đây… Thật sao? Mình thực sự xuyên không?” cô thì thầm, giọng run run. Cô nhìn quanh, cố nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua: triển lãm tranh, bức tranh kỳ lạ, luồng sáng trắng… và rồi cô thấy mình xuất hiện trong khu vườn cổ xưa.
Cô bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. Khu vườn rộng lớn trải dài, cây cối xanh mướt, hoa cỏ đủ màu sắc, những con đường trải sỏi trắng dẫn đến các dãy nhà gỗ với mái ngói đỏ sẫm. Không gian tĩnh lặng đến mức cô nghe thấy tiếng chim hót líu lo, tiếng nước chảy róc rách từ một chiếc hồ nhỏ bên góc vườn.
Ngọc Lan thầm nhủ: “Mình phải thích nghi… nhưng phải làm sao để sống sót trong thế giới này?” Cô biết rằng, nếu lộ ra mình là người hiện đại, cô sẽ bị nghi ngờ hoặc nguy hiểm. Cô cần học cách ăn mặc, nói năng, và hành xử như một người cổ xưa.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, một cung nữ trẻ tuổi bước vào, cúi đầu chào lễ phép. “Hoàng quý nhân, dậy rồi ạ. Bữa sáng đã chuẩn bị sẵn. Hoàng Tử Minh Hạo mời ngài ra vườn.”
Ngọc Lan hơi bối rối, chưa kịp đáp thì cung nữ đã rời đi. Cô nhìn quanh căn phòng, thấy một bàn nhỏ được bày biện những món ăn cổ xưa: cháo trắng, vài miếng bánh gạo, hoa quả tươi. Cô ngồi xuống, cố ăn, nhưng khẩu vị hiện đại khiến cô cảm thấy hơi khó nuốt.
Sau bữa ăn, Ngọc Lan bước ra vườn, nơi Minh Hạo đang đứng, ánh mắt nhìn xa xăm, dáng vẻ nghiêm nghị. Khi anh nhìn thấy cô, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò.
“Ngươi đã dậy rồi sao?” Minh Hạo hỏi, giọng trầm nhưng rõ ràng.
“Vâng… thưa Hoàng Tử,” Ngọc Lan đáp, cố gượng bình tĩnh. Cô cảm nhận được từng ánh mắt dò xét từ anh.
Minh Hạo nhíu mày, rồi chậm rãi tiến đến gần cô. “Ngươi thật lạ… ngôn ngữ, cách ăn mặc, cách nhìn… đều không giống người thường. Hãy nói cho ta biết, ngươi từ đâu đến?”
Ngọc Lan hít sâu, cố gắng trình bày một cách ngắn gọn nhưng trung thực: “Hoàng Tử, tôi… tôi là người hiện đại. Tôi không biết tại sao tôi lại đến đây, chỉ biết rằng tôi… chạm vào bức tranh trong triển lãm, rồi… tôi xuất hiện ở đây.”
Minh Hạo nhìn cô thật lâu, ánh mắt sâu thẳm, dường như đang cố đoán xem cô có nói thật hay không. “Ngươi nói thật chăng? Không ai từng thấy hiện tượng như vậy. Nhưng nếu lời ngươi là thật… ngươi đã bước vào cõi của bức tranh… và giờ đây, ngươi không thể quay lại một cách bình thường.”
Ngọc Lan cảm thấy tim mình thắt lại. “Không… không thể quay lại sao?” Cô nuốt nước bọt, mắt nhìn anh cầu cứu. “Vậy… tôi sẽ phải ở lại đây sao?”
Minh Hạo trầm ngâm, đôi mắt nhìn xa xăm. “Ta không thể nói trước. Nhưng nếu ngươi muốn sống, hãy tuân theo quy tắc của cung, và… đừng gây rối.”
Ngọc Lan gật đầu, cố gắng kìm nén cảm xúc. Cô biết rằng mình đang đứng giữa một thế giới lạ lẫm, nơi mỗi hành động, mỗi lời nói đều có thể gây nguy hiểm.
Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Lan bắt đầu học cách sống trong cung. Cô được cung nữ hướng dẫn cách ăn mặc, cách đi đứng, cách cúi chào đúng chuẩn, cách nói chuyện với Hoàng Tử và các quan chức. Mỗi hành động đều phải cẩn trọng, bởi chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến cô bị nghi ngờ.
Ngọc Lan cảm thấy bản thân giống như một học trò trong lớp học không tên, nơi mỗi bài học đều liên quan đến sinh tồn. Cô phải học cách xưng hô, cách ăn, cách giữ im lặng khi cần thiết. Nhưng đồng thời, cô cũng tò mò về cuộc sống nơi đây: những nghi lễ, những luật lệ, những câu chuyện của cung điện.
Một buổi chiều, khi cô đi dạo trong khu vườn, Minh Hạo đi theo, ánh mắt dõi theo từng bước chân cô. “Ngươi không giống những người khác,” anh nói. “Ngươi có suy nghĩ, cách nhìn… rất khác. Ta chưa từng thấy ai như vậy.”
Ngọc Lan đỏ mặt, ngượng ngùng. “Tôi… tôi chỉ… tôi chỉ muốn học cách sống ở đây mà không gây rắc rối…”
Minh Hạo cười khẽ, nhưng vẫn nghiêm nghị: “Đúng vậy… nhưng điều đó cũng khiến ta tò mò. Ngươi đến từ đâu, ngươi là ai, và… tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Ngọc Lan thở dài, biết rằng sẽ rất khó giải thích mọi thứ. Cô quyết định trước mắt chỉ quan sát, học hỏi và tìm cách sống sót, còn chuyện lý giải bức tranh và cách quay về… sẽ để sau.
Trong những ngày tiếp theo, Ngọc Lan bắt đầu nhận ra những chi tiết bất thường. Cô cảm nhận được rằng bức tranh không chỉ là bức tranh bình thường, mà dường như đang “theo dõi” cô, nhắc nhở cô về một nhiệm vụ chưa rõ ràng. Mỗi khi cô nhìn bức tranh trong cung điện – bản sao được trưng bày – cô thấy ánh mắt chàng trai như nháy mắt, như muốn nói một điều gì đó mà cô chưa thể hiểu.
Một ngày nọ, khi Ngọc Lan đang học cách viết thư pháp theo hướng dẫn của một cung nữ, cô tình cờ phát hiện một cuốn nhật ký cũ trong kệ sách. Những trang giấy mỏng, mùi mực và giấy cổ nồng nặc. Cô mở ra, từng dòng chữ cũ kỹ khiến cô rùng mình.
“Ngày thứ mười… Ta cảm thấy sự hiện diện lạ thường trong cung. Một bóng dáng không thuộc về nơi này… có thể là giấc mơ hay sự sắp đặt của số phận.”
Ngọc Lan nuốt nước bọt, nhận ra những dòng chữ này mô tả chính chàng trai trong bức tranh. Cô chợt nhận ra rằng, có thể có một lời nguyền hay một bí ẩn nào đó liên quan đến chàng trai, bức tranh, và chính mình.
Minh Hạo đứng ngoài cửa, quan sát cô chăm chú. “Ngươi tìm thấy gì?” anh hỏi, giọng vừa tò mò vừa nghiêm nghị.
Ngọc Lan đưa cuốn nhật ký cho anh, tay hơi run. “Tôi… tôi không biết… nhưng tôi nghĩ đây là chìa khóa… để hiểu anh… và… bức tranh.”
Minh Hạo nhận cuốn nhật ký, lướt qua từng trang, đôi mắt sáng lên. “Nếu đúng như ngươi nói… thì sự xuất hiện của ngươi… có lẽ không phải ngẫu nhiên. Ta phải tìm cách bảo vệ ngươi… nhưng cũng phải tìm hiểu xem ngươi thực sự đến từ đâu.”
Cảm giác vừa sợ hãi, vừa hồi hộp tràn ngập trong Ngọc Lan. Cô nhận ra rằng cuộc sống cổ xưa này không chỉ là thử thách về thể xác, mà còn là thử thách về trí tuệ, tình cảm và cả lòng dũng cảm. Cô phải học cách thích nghi, học cách hiểu những con người nơi đây, và… học cách sống sót trong thế giới cổ xưa, nơi mà mỗi bước đi đều có thể thay đổi số phận.
Đêm đến, Ngọc Lan nằm trên giường, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, tạo ra những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà. Cô nhắm mắt, cố nhớ lại mọi điều đã xảy ra, mọi người cô đã gặp, mọi chi tiết về Hoàng Tử Minh Hạo và cung điện. Cô biết rằng, từ giờ trở đi, cuộc sống của mình sẽ không còn giống trước nữa. Và một phần sâu thẳm trong lòng cô, Ngọc Lan cảm nhận được rằng, chàng trai trong tranh… không chỉ là một hình vẽ nữa. Anh ấy đang chờ cô, đang dẫn dắt cô, và sẽ cùng cô bước vào một hành trình đầy bí ẩn, thử thách và cả tình yêu vượt thời gian.