Buổi sáng trong cung điện tràn ngập ánh nắng, nhưng không khí vẫn mang một vẻ tĩnh lặng lạ thường, khiến Ngọc Lan cảm thấy hồi hộp. Sau chiến thắng trước pháp sư cổ xưa và việc giải lời nguyền, tưởng rằng mọi thứ sẽ trở lại bình thường, nhưng cô biết rằng chỉ mới là khởi đầu. Những bí mật của cung điện, những âm mưu chưa lộ diện, vẫn còn đang ẩn giấu trong bóng tối.
Ngọc Lan bước ra sân, nơi Hoàng Tử Minh Hạo đang đứng đợi. Anh nhìn cô, ánh mắt trầm mặc nhưng dịu dàng: “Ngươi đã sẵn sàng tiếp tục khám phá?”
“Vâng… tôi đã chuẩn bị,” Ngọc Lan đáp, cố gắng nén cảm xúc, tay khẽ chạm vào cuốn nhật ký cổ. “Nhưng… tôi không biết trước điều gì sẽ xảy ra.”
Minh Hạo mỉm cười, ánh mắt chứa đầy sự tin tưởng: “Đừng lo. Chúng ta đã vượt qua thử thách đầu tiên. Nhưng cung điện này… có quá nhiều bí mật, và hôm nay, ngươi sẽ thấy phần tối tăm mà ngay cả ta cũng chưa từng biết.”
Họ đi qua các hành lang dài, từng bước chân vang lên trong sự im lặng. Không khí xung quanh trở nên nặng nề, mùi gỗ cổ và giấy mực tạo ra một cảm giác vừa quen thuộc vừa rùng rợn. Ngọc Lan cảm nhận được từng cơn gió lạnh len lỏi qua hành lang, như báo hiệu rằng điều gì đó bất thường đang chờ đợi.
Khi đến một cánh cửa đá cũ kỹ, Minh Hạo dừng lại. “Đây là nơi chứa các bí mật của hoàng gia – những căn phòng mà người thường không được phép bước vào. Nhưng có một lý do khiến ta phải đưa ngươi tới đây… và ta tin rằng ngươi sẽ hiểu.”
Ngọc Lan hít sâu, mắt dõi theo các ký hiệu khắc trên cửa. Chúng khác hẳn những ký hiệu cô từng thấy trong sách phép thuật – chúng phức tạp, kết hợp các yếu tố thần bí và mật mã cổ xưa. Cô tập trung, giải mã từng ký hiệu, từng đường nét. Khi ký hiệu cuối cùng được kết nối, cánh cửa đá từ từ mở ra, để lộ một căn phòng rộng lớn, đầy bụi, ánh sáng mờ ảo chiếu qua các ô cửa sổ nhỏ.
Bên trong, những bức tượng, cuốn sách cổ, và các vật dụng nghi lễ trải dài khắp phòng. Một tấm thảm đỏ trải dài giữa phòng, dẫn đến một bức tranh khổng lồ phủ bụi, chưa từng được ai nhìn thấy. Minh Hạo tiến đến gần, ánh mắt trầm mặc: “Đây là bức tranh của một vị Hoàng Tử trước ta, người cũng từng bị ràng buộc bởi lời nguyền. Bức tranh này lưu giữ bí mật của cung điện… và có thể giúp chúng ta hiểu thêm về pháp sư cổ xưa.”
Ngọc Lan cảm nhận được luồng năng lượng từ bức tranh. Cô khẽ chạm tay lên khung, cảm giác như một dòng điện nhẹ chạy qua cơ thể, truyền đến tim. “Anh… anh cảm nhận được không?” cô hỏi, giọng run run.
Minh Hạo gật đầu: “Ta cảm nhận. Linh hồn của vị Hoàng Tử trước vẫn tồn tại một phần trong bức tranh. Nếu ta giải mã được nó, có thể tìm thấy manh mối về âm mưu của pháp sư.”
Họ bắt đầu nghiên cứu bức tranh, từng chi tiết, từng nét vẽ, so sánh với các ký hiệu cổ xưa trong sách. Ngọc Lan nhanh chóng nhận ra rằng bức tranh không chỉ là hình ảnh, mà còn chứa đựng các ký hiệu năng lượng, dẫn đường cho những ai hiểu biết giải mã.
Một lúc sau, khi cô giải mã được một phần, bức tranh sáng lên, tạo ra một cánh cửa ảo, dẫn vào một hành lang bí mật trong cung điện. Minh Hạo nghiêm mặt: “Đây là nơi pháp sư cổ xưa từng di chuyển, cất giữ nhiều bùa chú và vật dụng phép thuật. Chúng ta phải cẩn thận.”
Ngọc Lan nắm tay anh, cảm nhận sự bảo vệ và tình cảm ấm áp. “Mình sẽ không sợ. Chỉ cần có anh, mình có thể làm được.”
Họ bước vào hành lang bí mật, nơi ánh sáng chỉ vừa đủ để thấy các ký hiệu trên tường. Mỗi bước đi đều phải cẩn thận, vì bất kỳ sai sót nào cũng có thể kích hoạt bẫy năng lượng. Một vài bẫy xuất hiện dưới dạng các tia sáng nhấp nháy, đe dọa làm họ mất phương hướng. Minh Hạo dẫn đường, giải thích cách di chuyển và cách hóa giải năng lượng.
Ngọc Lan học hỏi nhanh chóng, áp dụng kiến thức đã học, đồng thời cảm nhận được nhịp điệu của Hoàng Tử. Sự phối hợp giữa họ ngày càng nhuần nhuyễn, như hai nửa của một linh hồn đồng hành.
Khi đến cuối hành lang, họ phát hiện một cánh cửa bằng đá lớn, khắc đầy ký hiệu cổ xưa. Minh Hạo đọc ký hiệu: “Đây là phòng cất giữ các vật dụng phép thuật tối cao – nơi pháp sư cổ xưa từng tạo ra lời nguyền và âm mưu chiếm đoạt quyền lực. Chúng ta phải giải mã để biết hắn dự định gì tiếp theo.”
Ngọc Lan tập trung, bắt đầu giải mã ký hiệu. Từng ký hiệu một hiện lên ánh sáng mờ, tạo thành đường dẫn năng lượng đến trung tâm căn phòng. Khi ký hiệu cuối cùng được kết nối, cánh cửa đá từ từ mở ra, để lộ một phòng rộng lớn với vô số bùa chú, sách cổ, và các vật dụng phép thuật chưa từng thấy.
Ở trung tâm phòng, một cuốn sách cổ dày cộp, bìa làm bằng da kỳ lạ, phát ra ánh sáng mờ ảo. Minh Hạo tiến đến, chạm tay vào cuốn sách: “Đây là cuốn nhật ký của pháp sư cổ xưa – tất cả kế hoạch, âm mưu và cách thức hắn thực hiện lời nguyền đều được ghi lại ở đây. Nếu ta đọc hết, có thể tìm cách phòng ngừa mọi nguy hiểm sắp tới.”
Ngọc Lan đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú. Cô nhận ra rằng đây không chỉ là cơ hội để hiểu rõ pháp sư, mà còn là bước tiến quan trọng trong hành trình phá lời nguyền.
Khi họ bắt đầu lật từng trang, bóng dáng pháp sư xuất hiện trong căn phòng. Hắn mặc áo choàng đen, đôi mắt lóe sáng đầy mưu mô. “Ngươi tưởng rằng đã an toàn sao? Những bí mật sâu trong cung điện không dành cho các ngươi. Nếu tiếp tục, các ngươi sẽ phải trả giá đắt.”
Minh Hạo bước ra trước Ngọc Lan, ánh mắt sắc bén: “Ta không sợ hắn. Chúng ta đã hiểu rõ nguy hiểm, và lần này, chúng ta sẽ không lùi bước.”
Ngọc Lan cảm nhận được năng lượng từ Hoàng Tử, một luồng sức mạnh kết nối giữa hai người. Cô nắm chặt tay anh, ánh mắt kiên định: “Mình sẽ cùng anh. Chúng ta sẽ đối mặt tất cả.”
Pháp sư tung bùa chú, tạo ra ảo ảnh và bẫy năng lượng nhằm ngăn cản họ tiếp cận cuốn nhật ký. Ngọc Lan và Minh Hạo phải phối hợp nhịp nhàng, vừa tránh bẫy vừa tiếp tục đọc cuốn sách. Mỗi lần di chuyển, từng tia sáng từ bùa chú va chạm với họ, nhưng nhờ sự phối hợp và lòng dũng cảm, họ vượt qua tất cả.
Cuối cùng, họ tiếp cận được cuốn nhật ký, đọc toàn bộ các kế hoạch và âm mưu của pháp sư. Ngọc Lan nhận ra rằng pháp sư vẫn âm thầm tồn tại trong cung, tạo ra các bùa chú phụ trợ và dự định phá hủy mọi nỗ lực của họ.
Minh Hạo nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy tin tưởng: “Chúng ta đã hiểu rõ âm mưu của hắn. Giờ đây, chúng ta phải lên kế hoạch để ngăn chặn tất cả trước khi hắn có cơ hội hành động.”
Ngọc Lan gật đầu, cảm nhận niềm tin và tình cảm ngày càng sâu sắc dành cho Hoàng Tử. Cô biết rằng hành trình phía trước sẽ còn nhiều nguy hiểm, nhưng với sự dũng cảm, trí tuệ và tình cảm gắn kết, họ sẽ cùng nhau vượt qua.
Họ rời căn phòng, ánh sáng ban mai chiếu rọi, báo hiệu một khởi đầu mới. Nhưng sâu trong bóng tối, pháp sư cổ xưa âm thầm quan sát, đôi mắt lóe sáng đầy mưu mô. Âm mưu chưa kết thúc, nhưng Ngọc Lan và Hoàng Tử Minh Hạo đã sẵn sàng đối mặt, cùng nhau bước qua mọi nguy hiểm, để tình yêu và dũng cảm vượt thời gian trở thành vĩnh cửu.