Sáu giờ sáng, thành phố vẫn còn ngái ngủ trong màn sương mỏng. Những tia nắng đầu tiên len qua các tòa nhà cao tầng, rải ánh vàng dịu xuống con phố trung tâm. Tiếng xe rì rầm thưa thớt, mùi sương sớm quyện cùng hương cà phê rang tạo nên thứ không khí dễ khiến người ta thấy lòng yên bình lạ lùng.
An Vy đứng trước quầy, cột lại mái tóc nâu mềm bằng chiếc dây buộc nhỏ màu be. Cô đeo tạp dề, xắn tay áo, khởi động chiếc máy pha cà phê thân quen. “Morning Bean” – quán cà phê nhỏ nằm trong sảnh tòa nhà Hoàng Long Group – đã gắn bó với cô gần một năm. Mỗi sáng, khi nhân viên công ty còn lác đác vào làm, cô đã ở đây, đón từng mẻ hạt mới, pha từng tách cà phê cho khách quen.
Cô yêu công việc này. Không hẳn vì thu nhập tốt, mà bởi cái cảm giác khi ai đó cầm tách cà phê cô pha, khẽ nhấp một ngụm và mỉm cười.
Như thể, họ tìm được chút an yên giữa những bộn bề của ngày mới.
Vy liếc nhìn đồng hồ treo tường. Kim phút vừa nhích qua số sáu. Sáu giờ ba mươi lăm. Cô hít sâu, mỉm cười – sắp đến rồi.
Mỗi buổi sáng, đúng 6:40, người khách đặc biệt ấy sẽ bước vào. Không trễ, không sớm, chưa bao giờ thay đổi.
Vy chọn sẵn loại hạt yêu thích của anh – Arabica đậm, xay vừa, pha theo kiểu americano, thêm đá, không đường. Cô từng thử pha theo công thức khác, nhưng anh chỉ im lặng đặt ly xuống, lắc đầu nhè nhẹ. Từ đó, cô không bao giờ sai nữa.
Chiếc máy kêu khẽ “tách… tách…” khi dòng cà phê đen sánh chảy xuống ly thủy tinh. Vy nhìn chăm chú, mùi hương đậm lan tỏa, quyện với hơi nước ấm. Tay cô thoăn thoắt gắn nắp, dán tờ giấy ghi chú nhỏ:
“Chúc anh ngày mới tốt lành.”
Một thói quen nhỏ cô tạo ra từ tháng trước. Ban đầu chỉ là để vui, sau lại thành thói quen. Không hiểu sao, cô luôn muốn gửi đôi dòng gì đó cho người đàn ông ấy – như một lời chào, một chút ấm áp giữa cuộc sống công sở lạnh lùng.
Tiếng chuông cửa “ting” vang lên, đúng lúc kim đồng hồ chỉ 6:40. Cả quán như khẽ tĩnh lại.
Một bóng người cao lớn bước vào, dáng đi thẳng, gương mặt sắc nét dưới ánh đèn vàng. Vest xám, cà vạt đen, ánh mắt trầm, môi mím lại thành đường thẳng lạnh nhạt.
Lâm Hạo.
Tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Long Group.
Người đàn ông khiến cả tòa nhà vừa nể vừa sợ.
Vy siết nhẹ tay, cố giữ nụ cười chuyên nghiệp:
– “Chào anh, như cũ phải không ạ?”
Anh khẽ gật, giọng trầm:
– “Ừ. Như cũ.”
Vy xoay người, đưa ly cà phê còn hơi ấm cho anh. Khi tay anh chạm nhẹ vào ly, cô có thể cảm nhận hơi lạnh từ đầu ngón tay anh – một cảm giác lạ mà cô chẳng hiểu vì sao lại nhớ mãi.
Anh nhìn cô, ánh mắt dừng vài giây nơi tờ giấy nhỏ dán bên ly.
– “Hôm nay em ổn chứ?” – Anh hỏi, giọng đều và nhẹ như hơi thở.
Vy khẽ khựng, rồi mỉm cười.
– “Dạ, ổn ạ.”
Anh gật đầu, quay đi, để lại mùi hương nước hoa thoảng qua – lạnh, sạch và có chút hổ phách ngọt nhẹ. Cửa lại vang tiếng “ting” khi anh rời quán.
Cô nhìn theo dáng lưng anh, tự nhiên tim đập nhanh hơn.
Lan – đồng nghiệp ca sáng – chống cằm cười:
– “Tôi nói rồi mà, tổng giám đốc nhà Hoàng Long mà xuống tận đây lấy cà phê mỗi ngày, không phải vì cà phê đâu.”
Vy đỏ mặt:
– “Chị đừng nói bậy. Có khi ảnh chỉ thích cà phê mình pha thôi, chứ làm gì mà…”
– “Chứ gì? Mỗi ngày xuống, đúng giờ, gọi đúng một món, còn hỏi ‘em ổn không’. Cô nghĩ sếp rảnh đến thế à?”
Vy cười gượng, không biết đáp sao. Đúng là cô từng thắc mắc. Một người bận rộn như anh, sao lại dành vài phút mỗi sáng chỉ để lấy cà phê tận tay cô? Nhưng nghĩ lại, có thể anh muốn ra ngoài hít thở chút không khí, hoặc tránh sự gò bó trong văn phòng.
Thế thôi. Không có gì đặc biệt.
Ít nhất, cô tự nhủ như vậy.
Buổi trưa, quán vắng, Vy ngồi ghi chép lại công thức pha chế mới. Lan huých nhẹ vai cô.
– “Tối nay đi ăn với tụi chị không? Có mấy anh IT bên tầng 5 đó.”
– “Thôi, em về sớm. Mai còn dậy sớm nữa.”
– “Cô cứ dậy sớm vì một người đặc biệt chứ gì.”
Vy giả vờ lườm, rồi bật cười. Nhưng trong lòng, có điều gì đó rung lên thật khẽ.
Ngày hôm sau.
Trời mưa nhẹ. Đường ướt, mùi đất ẩm bốc lên. Quán vắng hơn thường lệ, nhưng Vy vẫn đứng ở quầy đúng giờ.
6:40.
Không thấy anh.
6:50.
Vẫn không.
Lần đầu tiên sau ba tháng, anh không xuất hiện. Cô đứng ngẩn người trước máy pha cà phê đang nguội dần, ly americano vẫn nằm trên quầy, nước đá tan chậm rãi.
Lan hỏi:
– “Sao không pha ly khác?”
– “Anh ấy… chưa đến.”
– “Chắc bận họp thôi. Tổng giám đốc mà.”
Vy gật, cố mỉm cười. Nhưng lạ thay, trong lòng có chút hụt hẫng. Một khoảng trống nho nhỏ không tên.
Cả ngày hôm ấy, cô cứ thỉnh thoảng nhìn ra cửa. Vô thức thôi.
Không thấy dáng người vest xám quen thuộc.
Sáng hôm sau, anh lại đến.
Vẫn đúng 6:40.
Cô mừng khẽ, nhanh tay chuẩn bị cà phê.
– “Hôm qua anh bận lắm hả?” – Cô hỏi, giọng nhẹ.
Anh ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm. – “Có chút việc. Em nhớ à?”
Vy giật mình, rồi cười vội:
– “À… không, chỉ vì cà phê hôm qua ế mất thôi.”
Anh khẽ nhướng mày, môi cong nhẹ thành nụ cười thoáng qua – thứ mà ít ai từng thấy nơi khuôn mặt nghiêm nghị ấy.
– “Vậy hôm nay pha thêm chút ngọt. Tôi sẽ bù cho ly hôm qua.”
Vy đứng hình mất vài giây. Bù… cho ly hôm qua?
Giọng anh không thay đổi, vẫn đều đều, nhưng trong đó có gì đó ấm hơn.
Từ hôm ấy, cô bắt đầu để ý từng chi tiết nhỏ của anh:
Anh luôn cầm ly bằng tay trái. Khi uống, ngón trỏ hơi chạm vào miệng nắp. Khi chờ cà phê, anh không nhìn điện thoại, mà nhìn ra ngoài cửa kính, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về điều gì đó.
Một người đàn ông cô đơn – Vy nghĩ vậy.
Một chiều muộn, Vy ở lại trễ dọn quán. Ngoài trời mưa lớn. Tiếng mưa rơi lên mái tôn lộp bộp, đèn vàng hắt xuống sàn gạch loang loáng nước. Cô thu dọn khăn lau, định đóng cửa thì cánh cửa kính bật mở.
Là anh.
Áo vest sũng nước, vai áo còn vương giọt mưa.
– “Anh… về trễ vậy ạ?” – Vy ngạc nhiên.
– “Xe bị kẹt. Thấy quán còn sáng nên ghé.” – Anh nói, giọng trầm hơn thường lệ.
Cô nhanh tay lấy khăn khô, đưa anh:
– “Anh ngồi tạm đi, để em pha tách cà phê nóng.”
Anh ngồi xuống bàn gần cửa sổ, nơi ánh đèn phản chiếu lên khuôn mặt anh rõ ràng hơn. Không còn dáng vẻ lạnh lùng trong văn phòng, chỉ còn một người đàn ông mệt mỏi, lặng im nhìn ra cơn mưa ngoài kia.
Vy đặt ly cà phê nóng trước mặt anh, nhẹ giọng:
– “Hôm nay không có đá đâu nha, trời mưa rồi.”
Anh nhìn ly cà phê, rồi nhìn cô.
– “Cảm ơn.”
– “Không có gì đâu ạ.”
Cô quay đi định dọn quầy, nhưng giọng anh khẽ gọi lại:
– “Vy này.”
Cô quay lại, hơi ngỡ ngàng vì lần đầu anh gọi tên mình.
– “Dạ?”
– “Em thích mưa không?”
Câu hỏi lạ khiến cô khựng vài giây, rồi mỉm cười:
– “Em thích, vì trời mưa người ta sẽ uống cà phê nhiều hơn.”
Anh cười khẽ.
– “Lý do dễ thương thật.”
Họ im lặng một lúc. Tiếng mưa rơi như bản nhạc nền dịu dàng.
Vy nhìn anh, chợt nhận ra – đằng sau vẻ nghiêm nghị ấy, là ánh mắt buồn. Như thể anh đang giấu đi điều gì.
Cô không dám hỏi. Chỉ biết lặng lẽ rót thêm chút nước nóng vào ly anh, sợ cà phê nguội mất.
– “Cảm ơn em.” – Anh nói lần nữa, giọng khàn nhẹ.
Vy cười, tim bỗng ấm áp.
Một người như anh, chỉ cần nói một câu giản dị thôi, cũng khiến lòng cô run rẩy.
Hôm sau, khi anh rời đi, cô đặt tờ giấy nhỏ trên ly:
“Nếu hôm nay mệt, hãy nghỉ một chút nhé. Cà phê nguội rồi có thể pha lại, nhưng người thì không.”
Cô không ngờ, tờ giấy nhỏ ấy lại khiến anh giữ lại suốt nhiều tuần sau.
Buổi sáng, Lâm Hạo ngồi trong văn phòng tầng 39, giữa chồng tài liệu dày đặc. Anh mở ngăn kéo, nhìn tờ giấy nhỏ với nét chữ mềm mại, góc dán còn vương mùi cà phê.
Bên ngoài, thành phố bắt đầu ồn ào. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ có dòng chữ đó khiến anh thấy nhẹ nhõm.
“Cà phê nguội rồi có thể pha lại, nhưng người thì không.”
Anh mỉm cười, cất lại mảnh giấy, rồi mở điện thoại gửi tin nhắn vào một tài khoản công việc:
“Sáng mai, như cũ. Nhưng thêm chút ngọt.”
Sáng hôm sau, khi Vy nhìn thấy tin nhắn đặt hàng từ “Khách hàng 39” – cô bật cười. Cô biết là ai.
Cô pha ly americano, thêm chút caramel ngọt nhẹ, rồi viết:
“Hôm nay cà phê có vị ngọt. Hy vọng ngày của anh cũng vậy.”
Khi nhận ly, anh thoáng nhìn dòng chữ, ánh mắt ấm hơn hẳn thường ngày.
– “Cảm ơn. Hôm nay, đúng là ngọt thật.”
Vy ngẩn người. Cô không biết anh nói về cà phê, hay điều gì khác.
Buổi chiều, Lan lại trêu:
– “Tôi nói rồi mà, sếp cậu trúng bùa cà phê rồi.”
Vy lắc đầu:
– “Chị toàn nói linh tinh.”
Nhưng trong lòng, cô không thể phủ nhận.
Mỗi sáng, cô đều đợi tiếng chuông cửa “ting” ấy. Đợi dáng người cao lớn, giọng nói trầm thấp, và câu hỏi quen thuộc:
“Hôm nay em ổn chứ?”
Dù chỉ vậy thôi, ngày của cô đã đủ vui.
Cuối tuần, quán vắng, Vy ngồi pha thử công thức mới: cappuccino mật ong. Vị ngọt nhẹ, hương thơm thanh. Cô cười khẽ, nghĩ thầm: “Nếu anh ấy thích ngọt hơn, có lẽ sẽ thích món này.”
Cô không biết rằng, ở tầng cao nhất của tòa nhà, một người đàn ông cũng đang nghĩ đến cô – đến cô gái nhỏ mỗi sáng chào anh bằng tách cà phê thơm.
Giữa thế giới của quyền lực, áp lực và cô đơn, có một điều duy nhất khiến anh cảm thấy cuộc sống vẫn còn vị ngọt.
Chỉ đơn giản là… một tách cà phê pha bởi An Vy.