cà phê cho sếp, tình yêu cho em

Chương 2: GẦN HƠN MỖI NGÀY


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, thành phố vẫn còn chìm trong sương mù mỏng. Những chiếc xe hơi lướt nhanh trên đường, tiếng còi xe vội vã hòa lẫn tiếng rì rầm của người qua lại. Quán “Morning Bean” như thường lệ đã bật đèn vàng ấm áp, hương cà phê nồng nàn tràn khắp không gian.

An Vy đứng sau quầy, tay cầm chiếc bình pha cappuccino mới, mắt liếc đồng hồ treo tường. Sáu giờ ba mươi lăm phút. Chỉ còn vài phút nữa, người quen sẽ đến.

Cô hít sâu, cố trấn tĩnh. Ba tháng nay, việc chuẩn bị ly cà phê cho Lâm Hạo đã trở thành thói quen hàng ngày, nhưng hôm nay cô cảm thấy nhịp tim hơi khác. Có lẽ là vì hôm qua anh đã mỉm cười thật sự lần đầu tiên – một nụ cười thoáng qua, nhưng khiến cô nhớ mãi.

Lan, đồng nghiệp của cô, bước vào quán với túi bánh mì còn ấm:

– “Sáng nay cậu trông hồi hộp thế. Chắc lại vì người quen hả?”

Vy hắng giọng, cố gượng cười:

– “Chị đừng nói linh tinh. Chỉ là… bình thường thôi.”

– “Bình thường mà hồi hộp đến mức tay run, mắt đảo lia lịa à? Ồ, tôi hiểu rồi. Một mối quan hệ bí mật đang nảy nở đây!”

Vy đỏ mặt, xua tay:

– “Chị đừng bậy. Anh ấy… chỉ là khách quen.”

– “Khách quen gì mà mỗi sáng như lễ hội vậy? Hỏi ‘em ổn chứ?’, giữ lại từng tờ giấy em viết… Thú thật đi, cậu thích anh ta rồi phải không?”

Vy chỉ biết lắc đầu, cố trấn tĩnh. Nhưng tim cô thực sự loạn nhịp.

6:40, tiếng chuông cửa vang lên.

Người đàn ông cao lớn bước vào. Vẫn bộ vest xám, cà vạt đen, ánh mắt trầm, nhưng lần này cô nhận ra một điều: anh bước chậm hơn mọi ngày, dường như không muốn bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào của quán.

– “Như cũ?” – Vy hỏi, giọng nhẹ.

– “Ừ.” – Anh đáp, giọng trầm như mọi khi.

Cô đưa ly cà phê, tay vẫn run nhẹ. Anh nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy nhỏ dán trên thân ly:

“Hôm nay ngày mới, chúc anh luôn vui vẻ.”

Anh khẽ nhướn môi, ánh mắt lấp lánh một chút mà Vy không thể giải thích. Anh mỉm cười, lần đầu tiên thật sự, và khẽ gật đầu.

– “Cảm ơn.”

Chỉ một từ thôi, nhưng đủ khiến tim Vy rung động.

Giữa trưa, Vy dọn dẹp quán, ánh nắng hắt qua cửa kính rọi xuống bàn pha chế. Cô nhìn ra ngoài, thấy Lâm Hạo bước từ tầng trên xuống. Nhưng hôm nay, không như mọi ngày, anh đi cùng một cô gái.

Vy nhíu mày, cố trấn tĩnh. Cô biết trong văn phòng có rất nhiều trợ lý và đối tác nữ. Nhưng hình ảnh này khiến cô không khỏi… ghen nhẹ.

– “Anh đi cùng ai vậy?” – Cô hỏi trong lòng tự nhủ: đừng để giọng nghe ra sợ hãi.

Lan đứng bên cạnh, nhún vai:

– “Nghe nói là đối tác bên tầng 42. Không sao đâu, cậu yên tâm. Sếp lạnh lùng mà, không dễ rung động đâu.”

Vy gật đầu, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Cô không muốn thừa nhận rằng, việc thấy anh cười với người khác khiến cô khó chịu.

Chiều hôm đó, Lâm Hạo bước vào quán. Mưa nhẹ rơi ngoài cửa kính, những giọt nước lăn trên kính tạo thành những đường mảnh như lấp lánh ánh sáng.

– “Vy.” – Anh gọi, giọng trầm và nhẹ, khiến cô giật mình.

– “Dạ?” – Cô đáp, đứng thẳng lưng.

– “Hôm nay em… có thể ngồi uống cà phê cùng tôi một chút không?”

Vy ngẩn người. Anh chưa từng ngồi lại cùng cô bao giờ. Trái tim cô đập nhanh.

– “Dạ… được ạ.”

Anh gật, mỉm cười.

– “Hôm nay có chút chuyện muốn nói với em.”

Vy rót cho anh ly cappuccino mật ong mới pha, hương thơm dịu dàng lan tỏa khắp không gian. Anh nhấp một ngụm, mắt vẫn dõi theo cô, như đang quan sát từng cử chỉ nhỏ.

– “Ly cà phê này… ngon.” – Anh nói, giọng trầm ấm.

Vy cười khẽ, lưỡng lự hỏi:

– “Anh… có phải đang bận không?”

Anh lắc đầu, ánh mắt dịu dàng hơn thường ngày:

– “Bận. Nhưng hôm nay muốn ngồi đây… để nghe em nói chuyện.”

Cô hơi bất ngờ. Trong suốt thời gian quen nhau, anh chưa từng nói lời nào ngoài việc nhận cà phê và hỏi “em ổn chứ?”. Lần này, anh chủ động ngồi, chủ động trò chuyện.

Họ nói về công việc, về những ngày mưa, về những tách cà phê mới Vy thử pha ở nhà. Vy dần thấy anh cười nhiều hơn, không còn căng thẳng, lạnh lùng. Một nụ cười nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến cô thấy ấm lòng.

Tuy nhiên, trong khi Vy rót thêm một chút sữa cho cappuccino của anh, điện thoại của quán rung lên. Một bức ảnh chụp cảnh Vy đưa cà phê cho Lâm Hạo đang được gửi tới nhóm chat nội bộ của công ty, với chú thích:

“Trợ lý tổng giám đốc hay pha cà phê cho sếp vậy nhỉ? Chuyện tình công sở đang nảy nở?”

Vy nhìn điện thoại, tim đập thình thịch. Anh cũng kịp nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình.

– “Vy… đừng lo.” – Anh nói, giọng chắc nịch nhưng vẫn dịu dàng.

– “Nhưng… mọi người…” – Cô chưa nói hết câu thì anh đưa tay ra, đặt lên tay cô, nắm nhẹ:

– “Tôi biết. Nhưng không sao. Chỉ cần em hiểu tôi, những điều khác… không quan trọng.”

Cô nhìn anh, ánh mắt chưa hết bàng hoàng. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự chủ động của anh. Không chỉ là nhận ly cà phê, không chỉ là hỏi thăm – mà là bảo vệ cô, dù cả thế giới có hiểu nhầm.

Buổi tối, sau khi quán đóng cửa, Vy ngồi lau bàn, nhìn ra cửa kính. Những giọt mưa nhẹ rơi ngoài phố, ánh đèn vàng phản chiếu lên mặt nước.

Cô khẽ mỉm cười, tự nhủ: Anh ấy… không chỉ là khách quen. Anh ấy… quan tâm đến mình.

Trong khi đó, ở tầng 39, Lâm Hạo ngồi trước cửa sổ văn phòng, nhìn dòng người đi lại dưới phố. Anh nghĩ về tờ giấy nhỏ Vy đặt trên ly hôm nay:

“Ly cà phê có vị ngọt. Hy vọng ngày của anh cũng vậy.”

Anh mỉm cười, lòng ấm áp. Một cảm giác lâu ngày chưa từng có – không phải quyền lực, không phải tiền bạc, chỉ là sự quan tâm nhỏ bé, nhưng chân thành từ cô gái ở quán cà phê tầng trệt.

Ngày hôm sau, ánh nắng sớm rọi vào quán “Morning Bean”.

Vy chuẩn bị ly cà phê, tay khẽ run. Cô biết hôm nay, mối quan hệ giữa cô và Lâm Hạo sẽ bước sang một bước mới. Không còn chỉ là cô phục vụ, anh là khách – mà là hai con người bắt đầu nhận ra trái tim mình rung động.

Và lần này, anh không còn để những khoảng cách vô hình giữa tầng 39 và tầng trệt chi phối nữa.

Một tách cà phê nóng, một câu hỏi nhẹ nhàng: “Hôm nay em ổn chứ?”

Nhưng lần này, câu hỏi đó chứa đựng một điều nhiều hơn cả quan tâm – là một lời mời gần gũi, một dấu hiệu của tình yêu đang âm thầm nảy nở…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×