Cuộc chiến hương vị trên mạng xã hội đã đạt đến đỉnh điểm.
Cố Thiên Ân, 30 tuổi, CEO của chuỗi cà phê lớn mạnh nhất thành phố mang tên The Meridian, nổi tiếng với sự tối giản đến mức tàn nhẫn. Triết lý kinh doanh của anh là: Cà phê phải là cà phê. Tinh khiết, mạnh mẽ và logic. Chiến dịch quảng cáo mới nhất của Meridian là một hình ảnh đen trắng của ly cà phê Espresso hoàn hảo, với dòng chữ mỉa mai dưới đáy màn hình: “Vị Ngọt Lấn Át Chỉ Là Sự Che Đậy Cho Chất Lượng Kém. Cà Phê Cần Sự Thật.”
Thông điệp này, chẳng cần chỉ đích danh, cũng biết đang nhắm thẳng vào Bánh Ngọt Bất Kể—cái tên ngạo nghễ của tiệm bánh thủ công do An Chi Mai làm chủ.
An Chi Mai, 26 tuổi, được biết đến như một phù thủy của màu sắc và đường bột. Cửa hàng của cô, trái ngược hoàn toàn với The Meridian, là một vụ nổ của màu hồng, vàng, xanh ngọc và hương thơm kẹo bơ. Bánh của cô không chỉ ngon, chúng còn phải vui. Đáp trả lại sự “thật” khô khan của Thiên Ân, Chi Mai tung ra poster một chiếc bánh kem cầu vồng khổng lồ, bên trên trang trí một con búp bê bằng kem đang nhún nhảy, cùng lời tuyên bố: “Cuộc Sống Đã Đủ Đắng Rồi. Đừng Uống Thêm Nữa. Hãy Ăn Vui Vẻ!”
Hai bên dùng dằng, cà khịa nhau không ngừng, tạo thành một xu hướng viral trên mạng.
Thiên Ân đang ngồi trong văn phòng tối giản tầng 20, nhìn chằm chằm vào biểu đồ lợi nhuận quý, khó chịu gõ ngón tay xuống mặt bàn kính. Trợ lý Lương, một người đàn ông trung niên nghiêm túc không kém, khẽ khàng đặt một chiếc máy tính bảng xuống.
“Thưa CEO, đây là phản hồi mới nhất từ đối thủ. Doanh thu của họ tuần này tăng 15% nhờ chiến dịch ‘vui vẻ’ này.”
Thiên Ân liếc nhìn chiếc bánh kem sặc sỡ trên màn hình. Mắt anh nheo lại. “Thiếu logic. Phụ nữ hiện đại quan tâm đến sức khỏe và sự tinh tế. Một sản phẩm chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời không thể duy trì được lâu dài.”
“Nhưng họ đang tạo ra xu hướng, thưa ngài. Giới trẻ thích sự nổi loạn.”
“Nổi loạn mà thiếu nguyên tắc chỉ là hỗn loạn,” Thiên Ân gằn giọng. Anh đứng dậy, chiếc áo vest Ý phẳng phiu không một nếp nhăn. “Chuẩn bị xe. Tôi có buổi hội thảo về ‘Tối Ưu Hóa Chuỗi Cung Ứng’ tại Khách sạn Grand Legacy. Tôi cần phải làm việc với những người hiểu rõ giá trị của sự nghiêm túc.”
Trong khi đó, ở một góc phố đối diện với sự ồn ào của thành phố, An Chi Mai đang vật lộn với chiếc máy trộn bột bị trục trặc. Cô mặc chiếc tạp dề nhuộm màu bột mì và kem dâu, tóc búi cao lộn xộn. Tiệm bánh của cô lúc nào cũng ấm áp, ngập tràn ánh sáng và tiếng nhạc Jazz sôi động.
“Túi Bột, cô đang chuẩn bị món gì mà làm hỏng cả máy móc thế?” cô vừa đá nhẹ vào chiếc máy vừa lầm bầm.
Cô đang thử nghiệm một loại bánh mì ngọt mới: Bánh Mì Sô cô la Nóng Ớt, một sự kết hợp mà cô tin là sẽ kích thích mọi giác quan. Một ý tưởng điên rồ, nhưng tất cả ý tưởng tuyệt vời đều điên rồ.
“Chi Mai!” Giọng bà nội cô, An Nguyệt, vang lên từ cửa sau. Bà là một phụ nữ nhỏ bé, nhưng ánh mắt lấp lánh sự tinh quái. “Cháu đã quên rồi sao? Tối nay, một buổi tiệc từ thiện của Hội Doanh nhân Trẻ, cháu phải mang mẫu bánh ‘đại diện’ đến đó. Hãy làm một cái bánh thực sự gây sốc cho cái giới ‘nghiêm túc’ đó đi!”
Chi Mai thở dài. Cô ghét những buổi tiệc xã giao kiểu đó, nơi mọi người chỉ nói chuyện về chỉ số P/E và chuỗi cung ứng.
“Cháu chỉ làm một cái bánh đơn giản thôi. Cháu không muốn làm mồi cho lũ kền kền công ty đó,” cô nói, trong đầu nghĩ ngay đến gương mặt lạnh băng của Cố Thiên Ân.
“Không được!” Bà Nguyệt cương quyết. “Cháu phải mang theo món ‘Át chủ bài’ của mình. Và ăn mặc tử tế một chút. Dù sao, tối nay cũng có một người bạn cũ của Bà, và con trai cô ấy sẽ ở đó.”
Chi Mai miễn cưỡng khoác lên mình một chiếc váy cocktail màu vàng chanh, ôm khư khư chiếc hộp bánh đặc biệt: một chiếc bánh mousse cà phê với lớp phủ Caramen Mật Ong Biển. Nó không quá ngọt, mà là một sự cân bằng hoàn hảo giữa đắng, mặn, và thơm. Cô quyết định: Đây sẽ là lời tuyên chiến trực diện cuối cùng gửi đến thế giới của Cố Thiên Ân.
Khách sạn Grand Legacy, sảnh tiệc VIP.
Thiên Ân đang đứng giữa đám đông các nhà đầu tư, duy trì một nụ cười xã giao vô hồn, tay cầm ly nước lọc. Anh không uống rượu vì nó làm suy giảm khả năng phân tích logic. Mọi thứ anh làm đều có mục đích, ngay cả việc đứng đây.
Đột nhiên, một sự náo động nhỏ xảy ra ở cửa ra vào.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Chi Mai. Chiếc váy vàng chanh của cô rực rỡ một cách quá mức trong không gian tông xám và đen lịch thiệp. Quan trọng hơn, cô đang loạng choạng tiến vào, cố gắng giữ thăng bằng chiếc hộp bánh lớn trên tay, trong khi chiếc giày cao gót bị kẹt vào tấm thảm dày.
Quá thiếu chuyên nghiệp, Thiên Ân đánh giá, sự khó chịu của anh dâng lên. Thật lố bịch.
Anh quyết định tránh xa khỏi khu vực hỗn loạn này. Anh quay người, định đi thẳng đến khu vực đồ uống để lấy một ly cà phê đen.
Và đó là lúc thảm họa xảy ra.
Chi Mai, vì quá tập trung vào chiếc giày và chiếc bánh, không hề thấy bóng dáng Thiên Ân. Cô trượt chân. Chiếc hộp bánh bay lên không trung.
Thiên Ân, với phản xạ nhanh nhẹn của một người luôn kiểm soát mọi thứ, theo bản năng đưa tay ra đỡ. Anh bắt được chiếc hộp. Nhưng không may, chiếc hộp đã mở nắp. Lớp Caramen Mật Ong Biển dính lên toàn bộ mặt trước bộ vest cao cấp, và một vệt kem mousse cà phê lớn văng lên mái tóc vào nếp hoàn hảo của anh.
Toàn bộ sảnh tiệc im lặng như tờ.
Chi Mai sững sờ nhìn Thiên Ân. Gương mặt anh, vốn đã lạnh lùng, giờ đây còn đanh lại vì sự kinh tởm và giận dữ bị kìm nén.
“Cô làm cái quái gì vậy?” Giọng anh thấp, nhưng đủ lạnh để đóng băng cả ly nước lọc.
Chi Mai lắp bắp, nỗi sợ hãi ban đầu nhanh chóng biến thành sự phòng thủ. “Tôi… tôi xin lỗi! Anh đứng chắn đường!”
“Tôi đang đi thẳng,” Thiên Ân chỉ vào vết kem trên vai. “Cô đã phá hỏng bộ vest làm thủ công của tôi. Một hành động thiếu kiểm soát, vô trách nhiệm và không hề có một chút logic nào.”
Anh nhấn mạnh từ logic như thể đó là một lời lăng mạ chí mạng.
Chi Mai tức giận. “Vô trách nhiệm? Bánh của tôi ít nhất còn có hương vị! Còn anh, anh chỉ là một con robot mặc vest. Anh không có vị, không có màu, và không có linh hồn! Anh là đại diện cho tất cả những gì khô khan, đắng ngắt mà tôi căm ghét trong cuộc sống này!”
Thiên Ân cười khẩy, một nụ cười nhếch mép nguy hiểm. “Tốt thôi, cô An Chi Mai. Tôi sẽ gửi hóa đơn bồi thường cho cô. Và hãy nhớ rằng, sự hỗn loạn ngọt ngào của cô sẽ không bao giờ thắng được sự thật đắng cay.”
Chi Mai trừng mắt nhìn anh, cô thực sự cảm thấy ghét người đàn ông này. Cô cúi xuống nhặt chiếc giày bị kẹt, chiếc váy vàng chanh nổi bật, đứng thẳng lên đầy kiêu hãnh. “Cứ gửi đi, CEO nguyên tắc. Và tôi sẽ cho anh thấy, có những thứ không cần logic, vẫn có thể chiến thắng.”
Hai người quay lưng đi về hai hướng, Thiên Ân tức giận lau đi vết kem trên tóc, Chi Mai uất ức bước ra khỏi bữa tiệc. Cả hai đều không biết rằng, cuộc đụng độ thảm họa này, chỉ là sự khởi đầu cho một mớ hỗn độn hài hước và lãng mạn sắp tới.