cà phê muối và bánh mì ngọt

Chương 2: Tối Hậu Thư Và Hợp Đồng Hẹn Hò Giả


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, văn phòng của Cố Thiên Ân tại tầng 20 bao trùm bởi không khí lạnh lẽo hơn cả máy điều hòa. Thiên Ân ngồi thẳng lưng trước màn hình, nhưng không phải xem báo cáo tài chính, mà là xem email của bộ phận pháp lý.

“Áo vest thủ công may đo tại Milan: 95 triệu VNĐ. Chi phí làm sạch chuyên sâu vết bẩn hữu cơ (Caramen Mật Ong Biển): 15 triệu VNĐ. Tổng thiệt hại: 110 triệu VNĐ.”

Thiên Ân nhíu mày. Con số này, đối với anh, chỉ là một hạt cát. Nhưng hành động vô trách nhiệm của An Chi Mai mới là vấn đề. Cô gái đó không chỉ làm bẩn áo anh, cô còn làm ô nhiễm sự nghiêm túc của cả buổi hội thảo. Anh gọi cho trợ lý Lương, giọng điệu sắc như dao cạo.

“Gửi hóa đơn này đến công ty Bánh Ngọt Bất Kể ngay lập tức. Ghi rõ mục đích là ‘Chi Phí Bồi Thường Thiệt Hại Do Thiếu Kiểm Soát Cảm Xúc Gây Ra’.”

Vừa dứt lời, điện thoại anh reo lên. Tên người gọi: “Mẹ.” Thiên Ân ít khi nghe điện thoại từ Mẹ mình, bà Cố Liên, vì bà thường chỉ gọi khi có việc liên quan đến các quy tắc gia tộc.

“Thiên Ân, tối nay 7 giờ. Phòng tiệc Vesta tại Grand Legacy. Không được trễ dù chỉ một giây. Mặc áo vest mới nhất, không có một vết nhăn. Con có quyền không hiểu, nhưng không có quyền từ chối.”

Giọng Mẹ anh, tuy dịu dàng, nhưng chứa đựng sự cương quyết không thể chối cãi. Thiên Ân cảm thấy một dự cảm không lành dâng lên. Tại sao lại là Grand Legacy? Nơi vừa xảy ra thảm họa đêm qua.

Trong khi đó, ở tiệm bánh Bánh Ngọt Bất Kể, An Chi Mai đang nhào bột một cách giận dữ. Cứ mỗi lần đập bột xuống bàn, cô lại tưởng tượng đó là gương mặt lạnh lùng, tự mãn của Cố Thiên Ân.

“Robot mặc vest! Không có linh hồn! Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ? Chỉ là một người đàn ông bị ám ảnh bởi những con số và sự khô khan!”

Bà nội An Nguyệt đang ngồi ở bàn góc, nhâm nhi tách trà hoa cúc và cười tủm tỉm.

“Túi Bột, cháu nên bớt giận đi. Bánh sẽ bị chai đấy. Dù sao, cháu làm hỏng áo người ta mà.”

“Bà!” Chi Mai quay lại, bột dính đầy trên má. “Anh ta đã nói những lời khó nghe nhất! Anh ta nói bánh của cháu là sự hỗn loạn ngọt ngào!”

“Hỗn loạn ngọt ngào?” Bà Nguyệt nhấp một ngụm trà. “Cũng không sai lắm. Nhưng, cháu à, đôi khi, sự hỗn loạn là cần thiết để phá vỡ sự nhàm chán.”

Đúng lúc đó, Chi Mai nhận được một tin nhắn Zalo, đính kèm file PDF. Đó là hóa đơn bồi thường 110 triệu. Dòng tiêu đề email khiến cô sôi máu: “Chi Phí Bồi Thường Thiệt Hại Do Thiếu Kiểm Soát Cảm Xúc Gây Ra.”

“Thiên Ân, Cố Thiên Ân!” Chi Mai nghiến răng. “Anh ta còn tệ hơn cả kem hết hạn!”

Bà Nguyệt đứng dậy, ánh mắt tinh ranh hơn thường lệ. “Cháu à, đặt việc trả thù sang một bên. Tối nay, 7 giờ, phòng tiệc Vesta, Grand Legacy. Mẹ của cậu Cố Thiên Ân là bạn cũ của Bà, và chúng ta có một cuộc họp quan trọng. Cháu phải đi, không được vắng mặt.”

Chi Mai trố mắt. “Cháu không đi đâu! Cháu không muốn nhìn thấy gương mặt tự cao đó nữa!”

“Thỏa thuận không thể hủy bỏ,” Bà Nguyệt mỉm cười bí hiểm. “Đây là điều Bà đã sắp đặt từ rất lâu rồi.”

Phòng tiệc Vesta, Grand Legacy. Tối 7 giờ.

Không gian sang trọng, yên tĩnh tuyệt đối. Trên bàn ăn chỉ có bốn người. Bà Cố Liên, Mẹ của Thiên Ân, mặc một chiếc sườn xám thêu tinh xảo, toát lên sự quý phái nhưng nghiêm nghị. Bà An Nguyệt, Bà nội của Chi Mai, với chiếc váy lụa rực rỡ, vui vẻ cười nói.

Và hai người trẻ, ngồi đối diện nhau, giữ khoảng cách như thể đang có một bức tường vô hình ngăn cách.

“Mẹ, bà An Nguyệt,” Thiên Ân lên tiếng, giọng lịch sự nhưng lạnh lùng. “Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Con nghĩ đây là một cuộc họp kinh doanh nghiêm túc.”

“Đúng vậy,” Chi Mai tiếp lời, cau mày. “Và con không nghĩ con và con trai của Bà Liên có bất kỳ điểm chung nào trong kinh doanh, ngoại trừ việc anh ta liên tục cà khịa sản phẩm của con.”

Bà Liên đặt đũa xuống, mỉm cười nhẹ. “Thiên Ân, Chi Mai. Hai đứa nên biết rằng, ta và An Nguyệt không chỉ là bạn, mà còn là đối tác tâm giao. Hai chuỗi công ty của chúng ta được xây dựng từ những năm 80, với lời thề sẽ kết hợp một ngày nào đó.”

Bà Nguyệt gật đầu, thêm vào bằng giọng đầy hứng khởi. “Và ngày đó là hôm nay! Chúng ta đã già rồi. Đến lúc hai đứa phải gánh vác sứ mệnh này. Đây là Tối hậu thư cuối cùng.”

Bà Liên lấy ra một phong bì niêm phong sang trọng. “Bên trong là di chúc chung của hai chúng ta. Tóm tắt lại: Nếu hai đứa không cùng nhau hợp tác, tạo ra một thương hiệu kết hợp giữa cà phê và bánh ngọt, và duy trì một mối quan hệ công khai, thân thiết trong vòng 90 ngày, quyền thừa kế và quản lý các công ty cốt lõi sẽ bị chuyển giao cho quỹ từ thiện.”

Chi Mai bật dậy. “Cái gì? Hợp tác thì được, nhưng… mối quan hệ thân thiết? Hẹn hò ư?” Cô chỉ thẳng vào Thiên Ân. “Với cái cục đá không biết cười này á?”

Thiên Ân cũng ngạc nhiên không kém, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Thưa Mẹ, điều này hoàn toàn thiếu logic. Hôn nhân, hay hẹn hò, không thể dùng để ràng buộc hợp đồng kinh doanh. Điều này là vô lý.”

Bà Nguyệt cười khẩy. “Vô lý? Tình yêu không cần logic, cháu trai. Mà đây là điều kiện. Hoặc tất cả, hoặc không có gì.”

Thiên Ân thở dài, nhận ra sự cương quyết của hai người phụ nữ. Anh chậm rãi lấy ra từ cặp tài liệu của mình một tập giấy được in ấn rõ ràng.

“Được. Nếu đã là hợp đồng, thì phải có điều khoản. Tôi đã chuẩn bị sẵn bản nháp Hợp Đồng Hợp Tác Bất Đắc Dĩ.”

Chi Mai tròn mắt nhìn anh. Anh ta thực sự luôn chuẩn bị sẵn một cái hợp đồng cho mọi tình huống.

Thiên Ân đeo kính lên, bắt đầu đọc với giọng điệu khô khan như một bộ luật: “Điều 1: Mục đích Hợp đồng là Hợp tác Kinh doanh và Duy trì Hình ảnh Quan hệ Công chúng. Mối quan hệ này là GIẢ, và không được phép có bất kỳ cảm xúc cá nhân nào can thiệp. Điều 2: Không tiếp xúc vật lý không cần thiết. Giữ khoảng cách tối thiểu 50 centimet trong mọi tình huống. Điều 3: Tất cả các cuộc họp và buổi hẹn hò công khai phải được lên lịch trước tối thiểu 48 giờ và được chấp thuận bởi bộ phận pháp lý của cả hai bên.”

Chi Mai nghe đến đây thì giận tím mặt. “Khoan đã! Giữ khoảng cách 50cm? Anh nghĩ chúng ta đang tham gia một dự án vũ trụ à?”

Bà Nguyệt ho khan. “Chi Mai, để cậu ấy nói hết.”

Thiên Ân lườm cô một cái rồi tiếp tục. “Điều 4: Thông tin cá nhân phải được giữ bí mật. Điều 5: Bất kỳ vi phạm nào cũng phải chịu mức phạt 20 triệu VNĐ cho mỗi lần.”

Chi Mai đập tay xuống bàn. “Tôi có điều khoản bổ sung! Điều 6: Vì chúng ta phải hợp tác sản phẩm, Cố Thiên Ân phải thử ít nhất MỘT sản phẩm bánh mới của tôi mỗi tuần. Và tôi sẽ uống MỘT ly cà phê đen không đường của anh mỗi tuần! Phải nếm thử kẻ thù để chiến thắng nó!”

Thiên Ân ngần ngừ một chút. Anh ghét đồ ngọt, Chi Mai ghét vị đắng. Đây là một sự tra tấn bằng vị giác. Nhưng anh thấy logic trong việc hiểu rõ đối thủ.

“Được. Điều 6 được chấp nhận, với điều kiện đánh giá phải dựa trên tiêu chí khách quan, không cảm tính.”

Chi Mai cười thắng lợi. “Đương nhiên, CEO. Mọi thứ đều phải có logic.”

Hai Bà nội nhìn nhau mỉm cười bí ẩn. Hai đứa trẻ đã cắn câu.

Thiên Ân và Chi Mai, với gương mặt thù địch, cùng đặt bút ký vào bản hợp đồng ràng buộc kỳ lạ nhất trong lịch sử kinh doanh của thành phố. Hợp đồng tình yêu giả dối của họ chính thức bắt đầu, hứa hẹn 90 ngày hỗn loạn và đầy tiếng cười.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×