cà phê tình yêu

Chương 10: Những Cảm Xúc Dâng Lên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mỗi sáng khi quán cà phê mở cửa, Hà lại bắt đầu một ngày mới với những công việc quen thuộc. Những bước chân vào quán, những tiếng chuông cửa reo lên, tiếng nói cười của khách hàng, tất cả đều tạo nên một nhịp sống đơn giản mà ấm áp. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn có một cảm giác không thể giải thích. Mặc dù cô đã quen với việc làm việc một mình, nhưng giờ đây, có một thứ gì đó đã thay đổi trong cô – sự mong đợi. Cô không thể phủ nhận rằng, mỗi ngày khi Quân bước vào quán, cô cảm thấy như mình lại được sống trong một câu chuyện khác, một câu chuyện mà cô không thể đoán trước được diễn biến của nó.

Quân vẫn đến quán như những ngày trước, không có gì quá khác biệt. Anh vẫn chọn góc bàn quen thuộc, vẫn chăm chú vào công việc của mình, đôi khi có vài câu hỏi ngắn gọn với Hà. Nhưng cô nhận ra rằng, mỗi lần anh đến, có một sự thay đổi nhỏ. Anh không còn tránh né những ánh mắt của cô, không còn im lặng như những lần đầu gặp. Họ đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, mặc dù những câu chuyện vẫn rất nhẹ nhàng và thoáng qua, nhưng nó đã tạo ra một mối liên kết giữa họ mà Hà không thể bỏ qua.

Hôm nay, như mọi khi, khi Quân bước vào quán, Hà đang đứng pha chế cà phê. Anh nhìn quanh một lúc rồi đi về phía quầy, nơi cô đang đứng.

“Chào buổi sáng,” Quân nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.

Hà ngẩng đầu lên và mỉm cười. "Chào anh. Hôm nay anh muốn thử món gì mới không?"

Quân nhìn cô một chút, đôi mắt anh sáng lên khi nghe câu hỏi của cô. "Cái gì đó đặc biệt, như mỗi lần anh đến đây."

Hà cười nhẹ, đôi mắt cô sáng lên như thể cô đã chờ đợi câu hỏi này. "Tôi có một loại cà phê mới, vừa pha sáng nay. Để tôi làm cho anh nhé."

Trong lúc pha cà phê, Hà không khỏi suy nghĩ về những điều Quân đã chia sẻ với cô trước đây. Cô cảm nhận được rằng, anh không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng anh đã bắt đầu tin tưởng cô, đã bắt đầu cho cô một phần nào đó trong thế giới riêng của anh. Và Hà tự hỏi, liệu họ có thể tiến gần nhau hơn nữa không?

Khi cô đặt cốc cà phê lên bàn, Quân nhận lấy và nhìn cô với ánh mắt trìu mến. “Cảm ơn, tôi sẽ thử ngay.” Anh nói, rồi nhấp một ngụm cà phê. “Ngon đấy.”

Hà cảm thấy một niềm vui nhẹ trong lòng. “Rất vui anh thích. Tôi vẫn luôn tìm cách tạo ra những hương vị mới, để mỗi lần anh đến đều cảm thấy thú vị hơn.”

Quân mỉm cười, nhưng lần này có gì đó rất khác. Cô có thể thấy anh không còn giữ khoảng cách như trước. Anh nhìn cô không vội vã, và như thể đang tìm kiếm điều gì đó mà chính anh chưa nhận ra.

"Thực ra, tôi muốn cảm ơn cô," Quân đột ngột nói, khiến Hà ngạc nhiên. “Cảm ơn vì đã cho tôi một nơi như thế này để tĩnh lặng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chỉ cần một không gian như thế này lại có thể giúp tôi nhìn lại bản thân mình.”

Hà cảm thấy lòng mình ấm lại, một cảm giác vui vẻ và an yên trào dâng trong cô. "Anh không cần cảm ơn tôi. Chính anh đã cho chính mình không gian đó. Tôi chỉ là người ở đây, giúp anh tìm thấy một chút yên bình trong cuộc sống thôi."

Quân im lặng một lúc lâu, rồi anh tiếp tục, nhưng lần này giọng anh có chút yếu ớt, như thể một phần trong anh đang muốn chia sẻ một điều gì đó sâu sắc hơn.

“Trước khi gặp cô, tôi nghĩ mình chỉ cần công việc và những gì mình có để tồn tại. Nhưng có những lúc, tôi cảm thấy mình như đang lạc lối. Công việc, mọi thứ… nó làm tôi cảm thấy trống rỗng. Tôi không biết mình cần gì nữa.”

Hà nhìn anh, sự thấu hiểu trong ánh mắt cô như lướt qua anh, không cần lời nói, chỉ cần sự lắng nghe. Cô không vội vàng đáp lại. Một phần trong cô cảm thấy rằng, Quân đã không chỉ chia sẻ về những nỗi buồn trong công việc mà còn là những cảm xúc sâu kín mà anh luôn giấu kín trong lòng.

“Cảm giác đó là bình thường thôi.” Hà nhẹ nhàng nói. “Ai trong chúng ta cũng đôi lần cảm thấy lạc lối, nhưng quan trọng là biết khi nào nên dừng lại để tìm lại hướng đi. Mọi thứ có thể không rõ ràng ngay lập tức, nhưng ít nhất, anh đã biết nhận ra nó. Đó là một bước tiến lớn.”

Quân nhìn cô, ánh mắt anh dường như đang tìm kiếm sự thật trong những lời cô nói. Cô không vội vã, không áp đặt bất kỳ câu trả lời nào lên anh. Hà chỉ cho anh thấy rằng, đôi khi, chỉ cần một bước dừng lại, để thở, để suy nghĩ, là đã đủ.

“Cảm ơn cô.” Quân nói, lần này với sự chân thành sâu sắc. “Cô là người duy nhất làm tôi cảm thấy mình có thể là chính mình.”

Hà không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhẹ. Cô không cần lời cảm ơn, nhưng cô cảm nhận được điều gì đó lớn lao hơn từ Quân. Những lời anh nói không chỉ là sự biết ơn, mà còn là sự mở lòng, là một bước đầu tiên để anh chấp nhận cảm xúc của mình.

Khi quán cà phê dần vắng khách, Quân đứng dậy chuẩn bị ra về. Nhưng lần này, anh không vội vàng như mọi khi. Anh quay lại nhìn Hà, ánh mắt anh sáng lên một chút.

“Cảm ơn vì đã cho tôi một không gian như thế này. Tôi sẽ quay lại.” Quân nói, và lần này, lời nói của anh không chỉ là một lời hứa hẹn mà là sự thật.

Hà nhìn anh bước ra khỏi quán, lòng cảm thấy một niềm vui nhỏ bé. Mặc dù cô vẫn không biết những điều gì đang chờ đợi họ phía trước, nhưng cô biết rằng, mỗi bước đi của Quân, dù nhỏ, cũng là một bước tiến trong hành trình mà họ đang cùng nhau bước.

Ngày mai, liệu họ sẽ có thêm một câu chuyện? Câu trả lời không có ngay lúc này, nhưng Hà đã học được rằng, đôi khi, những cảm xúc được chia sẻ trong im lặng lại quan trọng hơn cả lời nói.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.