Những ngày sau đó, quán cà phê vẫn tiếp tục cuộc sống hàng ngày của mình. Hà vẫn chăm sóc khách hàng, pha chế cà phê, làm việc trong không gian yên bình mà cô đã quen thuộc. Nhưng từ khi Quân bắt đầu đến quán nhiều hơn, mỗi buổi sáng, cô lại không thể không chờ đợi sự xuất hiện của anh. Quán của cô trở nên khác biệt. Không phải vì số lượng khách tăng lên, mà là vì sự thay đổi trong chính mình. Hà không thể phủ nhận rằng Quân đã trở thành một phần trong những suy nghĩ của cô.
Quân không còn lặng lẽ như trước. Anh vẫn ngồi ở góc quán đó, vẫn chăm chú vào những công việc của mình, nhưng lần này, anh thường xuyên bắt chuyện với cô hơn. Dù những cuộc trò chuyện vẫn không quá dài, nhưng mỗi câu nói, mỗi ánh mắt, đều mang đến cho Hà một cảm giác khác biệt.
Hôm nay, khi cửa quán mở ra, Hà không phải ngẩng lên nhìn với sự chờ đợi như mọi lần. Cô biết Quân sẽ đến, và anh không khiến cô thất vọng. Anh bước vào, như một thói quen, và chọn bàn quen thuộc của mình.
Nhưng lần này, có gì đó khác biệt. Quân không ngồi xuống ngay. Thay vào đó, anh đứng ở cửa, nhìn quanh một chút, rồi bước tới quầy pha chế.
“Chào buổi sáng.” Quân mỉm cười, ánh mắt anh ấm áp hơn những lần trước.
Hà ngạc nhiên vì sự chủ động của anh. Cô mỉm cười đáp lại, không kìm được cảm giác vui vẻ: “Chào anh. Hôm nay anh đến sớm vậy?”
“Có vài chuyện tôi cần làm xong trước. Và tôi nghĩ mình cần một ly cà phê để bắt đầu ngày mới,” Quân trả lời, giọng anh tự nhiên và nhẹ nhàng.
Hà nhanh chóng pha cho anh một ly cà phê, cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí giữa họ. Quân không còn là người khách đơn thuần mà cô chỉ quan sát từ xa, mà là một người bạn, dù không nói nhiều, nhưng vẫn có sự gắn kết. Cô cảm thấy như một phần nào đó trong anh đã bắt đầu tin tưởng cô hơn.
“Kể tôi nghe về những công việc anh làm đi,” Hà nhẹ nhàng hỏi khi đặt ly cà phê lên bàn của Quân, quyết định phá vỡ không khí im lặng mà họ vẫn duy trì lâu nay.
Quân ngẩng đầu lên, rồi dừng lại một chút, suy nghĩ về câu hỏi của cô. Lần này, anh không lảng tránh, mà đáp lại một cách thật lòng hơn.
“Tôi làm việc trong ngành marketing. Công việc của tôi có rất nhiều áp lực, nhưng cũng không phải là điều gì quá khó khăn. Đôi khi, tôi cảm thấy mình cứ chạy theo một vòng tròn không bao giờ dừng lại, cứ làm, làm và làm… mà không thật sự cảm thấy hạnh phúc.” Quân nhìn vào ly cà phê, rồi lại ngẩng lên nhìn Hà. “Công việc khiến tôi bận rộn, nhưng tôi vẫn không thể tìm thấy niềm vui thực sự trong đó.”
Hà lắng nghe, trái tim cô thắt lại vì những lời anh nói. Quân là một người có tài, nhưng anh không cảm thấy hạnh phúc trong công việc. Cô có thể thấy sự mệt mỏi, sự chán nản trong lời nói của anh, dù anh cố giấu nó đi. Hà nhận ra rằng, có lẽ công việc chỉ là một phần của câu chuyện. Quân đang chạy trốn một thứ gì đó lớn hơn, một thứ gì đó sâu thẳm mà anh chưa thể đối diện.
“Có lẽ anh cần tìm một điều gì đó giúp anh cảm thấy thư giãn, thay vì cứ loay hoay với những công việc không mang lại niềm vui.” Hà khẽ nói, ánh mắt cô dịu dàng nhưng đầy sự thấu hiểu.
Quân nhìn cô một lúc lâu, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời nào đó, rồi anh gật đầu. “Có lẽ đúng như vậy. Nhưng tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.”
Hà mỉm cười, cô nhìn anh, rồi nhẹ nhàng nói: “Đôi khi, chỉ cần bắt đầu từ những điều nhỏ bé. Một bước đi nhỏ cũng có thể mang lại sự thay đổi lớn. Anh không cần phải tìm kiếm một điều gì đó quá lớn lao, chỉ cần làm những điều mình thích, tận hưởng từng khoảnh khắc.”
Quân im lặng trong giây lát, ánh mắt anh có vẻ suy tư. Cô biết rằng, dù anh không nói gì, những lời cô vừa nói đã chạm đến một góc khuất trong lòng anh. Cô không cần phải giúp anh giải quyết tất cả, nhưng chỉ cần tạo cho anh một không gian để cảm nhận và suy nghĩ, có lẽ đó chính là điều anh cần nhất.
Khi quán bắt đầu đông khách vào buổi chiều, Quân đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Nhưng lần này, anh không vội vàng như trước, mà đứng lại một chút, quay lại nhìn Hà.
“Cảm ơn vì hôm nay.” Anh nói, giọng anh nhẹ nhàng và ấm áp.
Hà cười nhẹ. “Cảm ơn anh đã đến đây. Anh luôn chào đón.”
Quân mỉm cười, rồi bước ra khỏi quán. Hà nhìn theo bóng anh khuất dần ngoài cửa, lòng cô cảm thấy ấm áp. Cô biết rằng, dù chỉ là một bước nhỏ trong hành trình dài, nhưng Quân đã bắt đầu thay đổi. Và cô sẽ luôn ở đây, với quán cà phê nhỏ này, để chứng kiến mỗi bước đi của anh, cùng anh vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.
Ngày mai, liệu anh sẽ đến? Và nếu anh đến, liệu họ sẽ có thêm một cuộc trò chuyện nào nữa? Những câu hỏi đó cứ lởn vởn trong tâm trí Hà, nhưng cô biết, mối quan hệ giữa họ đã bắt đầu phát triển theo một cách mới mẻ. Cô đã sẵn sàng chờ đợi, vì biết rằng mỗi ngày sẽ mang đến một câu chuyện mới.