cà phê và nắng mùa thu

Chương 1: Gặp Gỡ Trong Quán Cà Phê Mùa Thu


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu thành phố phủ một lớp nắng vàng nhẹ, ánh sáng len qua khung cửa sổ lớn của quán cà phê nhỏ ven đường, hắt lên mặt bàn gỗ cũ kĩ những vệt sáng ấm áp. Trần An Nhiên ngồi gọn trong góc, tay ôm chiếc laptop, mắt chăm chú vào màn hình, trong lòng vừa lo vừa hồi hộp. Sáng nay cô có một cuộc hẹn quan trọng — một cuộc hợp tác mà nếu thành công, sẽ thay đổi không chỉ sự nghiệp của cô mà còn cả hình ảnh của quán cà phê thân thuộc mà cô vẫn thường lui tới.

An Nhiên thở dài, gõ nhẹ phím laptop: “Cộng tác với Hạ Dực… liệu có ổn không nhỉ?” Cô tự nhủ, vừa nghi ngờ bản thân, vừa hồi hộp tưởng tượng đến người đàn ông mà mình chỉ mới nghe danh nhưng chưa từng gặp mặt.

Cô nâng tách cà phê lên, nhấm một ngụm, vị đắng nhẹ len lỏi, đánh thức tâm trí đang căng thẳng. Không gian quán đầy mùi cà phê rang thơm, hòa lẫn tiếng nhạc jazz trầm ấm và tiếng bàn ghế xào xạc. Từng chi tiết nhỏ như tấm poster sách mới, cây xanh trên kệ, đều khiến An Nhiên cảm thấy bình yên… trước khi cơn bão mang tên Hạ Dực ập tới.

Cửa quán mở ra, tiếng gió thổi nhẹ mang theo lá vàng bay vào. Một bóng người cao lớn bước vào, dáng vẻ vừa nghiêm nghị vừa lịch lãm. Ánh mắt anh quét qua quán, dừng lại ở An Nhiên, và cô lập tức nhận ra ánh mắt sắc lạnh nhưng không kém phần tinh tế ấy — Hạ Dực.

Anh tiến tới, giọng nói trầm nhưng rõ ràng: “Xin lỗi, tôi đến sớm một chút. Tôi là Hạ Dực.”

An Nhiên đứng dậy, cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng trong lòng tim đập thình thịch: “T… tôi là Trần An Nhiên. Rất vui được gặp anh.” Cô kéo ghế mời anh ngồi, cố tránh ánh mắt quá sâu và tập trung vào chiếc laptop trước mặt.

Hạ Dực ngồi xuống, đặt túi xách gọn gàng bên cạnh, mắt vẫn lướt qua các tài liệu trên bàn của An Nhiên. Anh nhíu mày: “Cô đã chuẩn bị xong bản thảo dự án chưa?”

An Nhiên nhanh chóng mở laptop, tay run nhẹ: “Dạ, tôi… tôi đã chuẩn bị tất cả, bao gồm đề xuất về thiết kế bìa, nội dung chương trình quảng bá, và timeline chi tiết…” Cô liệt kê từng mục, cố gắng kiểm soát tốc độ nói, nhưng Hạ Dực chỉ gật nhẹ, mắt vẫn chăm chú nhìn cô như đang đánh giá từng chi tiết nhỏ.

Một khoảng im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng nhạc và tiếng cà phê pha trộn. Hạ Dực cầm tách cà phê, nhấp một ngụm, và bất ngờ lên tiếng: “Cà phê cô chọn… khá đúng gu.”

An Nhiên ngẩn người, rồi đỏ mặt: “D… dạ, tôi thích vị đắng nhẹ, để tinh thần tỉnh táo.”

Hạ Dực mỉm cười rất nhẹ, một nụ cười hiếm hoi, đủ để làm không gian quanh họ ấm hơn một chút. Nhưng ngay sau đó, anh lại nghiêm nghị: “Nhưng dự án này không chỉ là gu cà phê. Nó cần hiệu quả.”

An Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng không để lộ sự lo lắng: “Tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi… tôi hy vọng anh sẽ hài lòng.”

Buổi sáng trôi qua với những câu hỏi, câu trả lời, và những ghi chú nhanh chóng trên laptop. Hạ Dực tỏ ra nghiêm túc nhưng cũng không quên chú ý từng chi tiết nhỏ mà An Nhiên chuẩn bị, từ cách bố trí hình ảnh, cách chọn font chữ, cho đến các chương trình mini-event cho sách.

Trong khi cô lo lắng từng chi tiết, Hạ Dực lại âm thầm quan sát: ánh mắt An Nhiên dõi theo màn hình, đôi tay lướt nhẹ trên bàn phím, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa tập trung… một hình ảnh bình dị nhưng đầy sức hút mà anh hiếm khi thấy ở những người trưởng thành khác.

Đột nhiên, một tiếng cạch phát ra. Chiếc laptop của An Nhiên treo cứng giữa lúc cô vừa chuẩn bị trình bày phần timeline. Cô hốt hoảng, tay vội bấm lại, nhưng màn hình vẫn tối đen.

“Ôi không…” cô thốt lên, đỏ mặt.

Hạ Dực quan sát, rồi hơi nhướng mày: “Đưa tôi xem.” Anh nghiêng người, đặt tay lên bàn, chạm nhẹ vào laptop, và bằng một thao tác nhanh, màn hình sáng trở lại.

An Nhiên nhìn anh, vừa ngạc nhiên vừa hơi sững: “Anh… anh… nhanh quá!”

Hạ Dực chỉ gật nhẹ: “Kinh nghiệm thôi.” Giọng anh trầm ổn, mang theo một chút vui vẻ mà cô không thể định hình.

Cuộc trò chuyện lại tiếp tục, nhưng bầu không khí đã thay đổi. An Nhiên cảm giác tim mình đập nhanh hơn, vừa vì lo lắng công việc, vừa vì ánh mắt nam tính nhưng ấm áp của Hạ Dực. Cô tự nhủ: “Có lẽ mình sẽ không bao giờ quên hôm nay.”

Khi đồng hồ chỉ gần trưa, Hạ Dực đứng dậy, xếp túi lại: “Chúng ta sẽ gặp lại vào tuần tới để thảo luận chi tiết hơn. Chuẩn bị kỹ lưỡng, cô An Nhiên.”

An Nhiên gật đầu, cố giấu vẻ bối rối: “Dạ… tôi sẽ chuẩn bị.”

Anh quay đi, bước ra ngoài, để lại ánh nắng mùa thu chiếu lên tóc cô, tạo nên một khoảnh khắc đẹp đến mức cô quên cả hít thở.

An Nhiên ngồi xuống, nhìn chiếc laptop đã sáng trở lại, và thầm nghĩ: “Hạ Dực… người đàn ông này… khó mà quên được.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×