Sáng hôm sau, Trần An Nhiên bước ra khỏi căn hộ nhỏ của mình, hơi se lạnh của mùa thu làm cô co ro. Lá vàng rơi trên vỉa hè, những bước chân của cô in trên nền xi măng ẩm, tạo nên một nhịp điệu chậm rãi mà cô cảm thấy bình yên. Dù đã có kinh nghiệm với các dự án trước đây, nhưng hôm nay, trái tim cô vẫn đập nhanh lạ thường.
“Cuộc họp sáng nay… Hạ Dực…” Cô lẩm bẩm một mình khi chạy qua các quán cà phê dọc đường, cố nhủ bản thân tập trung. Nhưng hình ảnh anh trong quán cà phê hôm qua cứ hiện ra trong đầu, khiến cô vừa lo lắng, vừa hồi hộp.
Khi cô đến văn phòng xuất bản, mọi thứ đã sẵn sàng. Bản thảo, tài liệu quảng bá, timeline chi tiết… tất cả đều gọn gàng trên bàn. Cô thở dài, cố gắng trấn tĩnh. Và rồi, như thể vũ trụ muốn trêu đùa cô, điện thoại reo vang.
“Chào cô An Nhiên, tôi là Hạ Dực. Tôi đến sớm hôm nay, hy vọng không làm phiền?” giọng nam trầm ổn vang lên qua loa điện thoại.
An Nhiên suýt sặc cà phê vừa uống: “À, không… không phiền đâu ạ. Tôi… tôi sẽ chuẩn bị.” Cô lúng túng gấp lại tài liệu, nhìn xung quanh văn phòng rộng lớn, nơi ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ, làm mọi thứ lấp lánh như mới mở ra.
Chưa đầy mười phút sau, Hạ Dực xuất hiện, bước đi dứt khoát, ánh mắt vẫn như lướt qua mọi chi tiết nhỏ, nhưng lần này, có một chút nhẹ nhàng hơn. Anh ngồi xuống, mở túi xách, lấy ra một tập hồ sơ dày cộp.
“Cô An Nhiên, hôm nay chúng ta sẽ đi chi tiết hơn về phần nội dung. Nhưng trước hết, tôi muốn nghe về ý tưởng quảng bá mà cô đề xuất,” anh nói.
An Nhiên hít một hơi thật sâu, mở laptop: “Dạ, ý tưởng của tôi gồm ba phần: chiến dịch online, sự kiện offline tại quán sách, và một minigame tương tác trên mạng xã hội…” Cô bắt đầu giải thích từng mục, giọng nói ban đầu run run nhưng dần dần tự tin hơn.
Hạ Dực lắng nghe, đôi mắt tinh tế như ghi nhớ từng chi tiết. Đôi lúc anh gật đầu, đôi lúc nhíu mày, và có lúc, anh mỉm cười rất nhẹ, khiến An Nhiên thoáng đỏ mặt.
Trong lúc họ thảo luận, một tình huống dở khóc dở cười xảy ra: chiếc điện thoại của Hạ Dực rung liên tục. Anh rút điện thoại, nhìn màn hình, rồi quay sang cô: “Xin lỗi, một cuộc gọi quan trọng.”
An Nhiên cố gắng không để lộ vẻ khó chịu, nhưng vừa lúc cô đưa tay lên tắt báo thức laptop, thì… một cốc nước trên bàn bị đổ. Nước cà phê tràn ra, thấm vào mép tài liệu của cô.
“Ôi trời ơi!” cô hốt hoảng, vội dùng tay ngăn nước lan ra thêm.
Hạ Dực phản ứng nhanh, nhấc tập hồ sơ của anh sang một bên: “Bình tĩnh. Tôi sẽ giúp cô lau.” Anh lấy một chiếc khăn giấy từ túi áo, cùng An Nhiên dọn dẹp.
Khoảnh khắc họ cùng nhau cúi xuống lau bàn, khoảng cách giữa họ thật gần. An Nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Cô tự nhủ: “Mình… phải bình tĩnh. Đây chỉ là công việc.” Nhưng ánh mắt Hạ Dực, sự chú ý tỉ mỉ mà anh dành cho cô, khiến cô khó mà giữ được sự tự chủ.
Sau vài phút, mọi thứ ổn thỏa. Hạ Dực nhếch môi cười hiếm hoi: “Cô có vẻ khá vụng về với nước cà phê, nhưng tôi thích sự nhiệt tình của cô.”
An Nhiên đỏ mặt, lắp bắp: “D… dạ, tôi sẽ cẩn thận hơn ạ.”
Cuộc họp tiếp tục, nhưng không khí đã nhẹ nhàng hơn. Họ cùng nhau phân tích các chương sách, lên kế hoạch chi tiết cho từng chương trình quảng bá. Hạ Dực thỉnh thoảng hỏi những câu nhỏ nhặt về ý tưởng, và An Nhiên nhận ra rằng anh không chỉ quan tâm đến hiệu quả công việc, mà còn chú ý đến cảm xúc của cô.
Trong lúc thảo luận, một đồng nghiệp nữ đi ngang qua, trêu: “Hôm nay hai người nhìn hợp tác quá nhỉ, có vẻ… hợp gu cà phê lắm.”
An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu: “Ch… chuyện công việc thôi ạ.”
Hạ Dực không để ý, nhưng trong ánh mắt thoáng qua, có một chút tinh nghịch mà An Nhiên chỉ kịp nhận ra khi anh cười nhẹ.
Buổi trưa, Hạ Dực mời An Nhiên đi ăn tại một quán nhỏ gần văn phòng. Cô ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối: “Dạ, cảm ơn anh.”
Quán ăn nhỏ, ánh sáng vàng dịu dàng, mùi thức ăn thơm thoang thoảng. Họ ngồi đối diện nhau, gọi những món ăn đơn giản nhưng ngon miệng. Trong lúc ăn, Hạ Dực hỏi về sở thích của cô: “Cô thích gì ngoài sách và cà phê?”
An Nhiên suy nghĩ, rồi cười: “Tôi thích đi bộ vào buổi sáng, thích chụp hình những cảnh đẹp, và… thỉnh thoảng tôi mê xem phim lãng mạn.”
Hạ Dực nhíu mày, vẻ mặt nghiêm nghị: “Phim lãng mạn à… ít ai ngờ cô lại thích.”
An Nhiên cười: “Vậy mới thú vị chứ.”
Bữa trưa trôi qua trong những câu chuyện nhỏ, những trêu chọc nhẹ nhàng. An Nhiên nhận ra mình bắt đầu cảm thấy thoải mái khi ở bên Hạ Dực, dù anh vẫn giữ sự điềm tĩnh vốn có.
Sau bữa trưa, họ quay lại văn phòng, tiếp tục thảo luận chi tiết. Nhưng lần này, An Nhiên cảm thấy tinh thần nhẹ nhõm hơn, như thể nắng mùa thu đã len vào tâm hồn cô.
Vào cuối buổi chiều, khi mọi thứ đã ổn thỏa, Hạ Dực đứng dậy: “Cô An Nhiên, hôm nay cô đã làm tốt. Tôi đánh giá cao sự chuẩn bị và tinh thần làm việc của cô.”
An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, cảm ơn anh. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
Hạ Dực nhấc tay chỉnh lại mái tóc, ánh mắt dừng lại một chút trên khuôn mặt cô, rồi quay đi, để lại An Nhiên đứng lặng, tim đập rộn ràng, một cảm giác vừa lạ vừa quen len lỏi.
Cô tự nhủ: “Hạ Dực… sao anh khiến mình vừa sợ, vừa muốn gặp lại thế này?”
Buổi chiều dần tàn, ánh nắng dịu dàng hắt qua cửa sổ, chiếu lên từng tờ giấy, từng cuốn sách, từng chiếc ly cà phê. An Nhiên ngồi một mình, nhìn ra ngoài đường phố, cảm thấy lòng mình vừa bình yên, vừa rạo rực. Một mùa thu mới, một khởi đầu mới, và… một mối quan hệ đầy hứa hẹn đang nhen nhóm.
Nhưng cô không biết rằng, Hạ Dực cũng đang rảo bước trên phố, ánh mắt anh lướt qua quán cà phê nhỏ nơi cô thường đến, và trong lòng anh, một suy nghĩ chợt lóe lên: “Cô An Nhiên… không dễ quên chút nào.”
Và mùa thu ấy, không chỉ lá vàng rơi, mà cả những cảm xúc ngọt ngào, những khoảnh khắc gần gũi, cũng bắt đầu rơi xuống, len lỏi vào trái tim của hai con người, sẵn sàng cho một câu chuyện dài hơi, đầy ngọt ngào và bất ngờ.