Sáng thứ Hai, Trần An Nhiên thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa hồi hộp. Sau sự kiện mini cuối tuần, cô cảm thấy một niềm vui nhẹ nhàng xen lẫn bồn chồn trong lòng. Hình ảnh Hạ Dực che ô cho cô giữa cơn mưa, ánh mắt dịu dàng và nụ cười hiếm hoi vẫn in sâu trong tâm trí. Cô tự nhủ: “Mình… phải thật bình tĩnh. Nhưng sao lại khó vậy?”
Sau khi ăn sáng, cô cầm túi xách bước ra đường, trời mùa thu se lạnh, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và hương cà phê từ những quán nhỏ hai bên phố. Cô vừa đi vừa hít thở, cố gắng giữ bình tĩnh trước một tuần bận rộn mới.
Khi đến văn phòng, không khí làm việc đã trở nên hối hả. Bộ phận PR và đồng nghiệp đều tất bật với các dự án mới, nhưng An Nhiên lại chú ý đến Hạ Dực – anh đang đứng gần cửa sổ, tay cầm tờ danh sách công việc, ánh mắt chăm chú dõi theo từng nhân viên.
“Chào buổi sáng, An Nhiên,” giọng anh trầm ấm, vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng.
“D… dạ, chào anh,” cô lúng túng, bước tới gần.
Buổi sáng bắt đầu với một loạt công việc chuẩn bị cho sự kiện tuần tới. An Nhiên phải rà soát lại toàn bộ kịch bản, kiểm tra các chi tiết nhỏ và chuẩn bị bản trình bày cho khách hàng quan trọng. Hạ Dực đứng gần, chỉ ra những chi tiết cần chỉnh sửa, nhưng cách anh hướng dẫn khiến cô cảm thấy vừa áp lực vừa an tâm.
Đột nhiên, Lâm Nhã chạy tới, vẻ hốt hoảng: “An Nhiên! Có khách hàng đặc biệt từ sớm muốn gặp cô và Hạ Dực. Họ muốn xem bản demo sản phẩm ngay bây giờ!”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, tôi… sẽ chuẩn bị ngay.”
Hạ Dực nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị nhưng hiếm hoi dịu dàng: “Cô theo tôi. Chúng ta cùng nhau giải quyết.”
Trên đường đi, An Nhiên tự nhủ: “Anh ấy… sao lúc nào cũng nghiêm khắc, nhưng lại khiến mình cảm thấy được bảo vệ?” Cô cảm nhận tim mình đập mạnh, vừa hồi hộp vừa hứng thú.
Họ đến phòng khách hàng, nơi hai vị khách quan trọng đã đứng chờ. An Nhiên bắt đầu trình bày bản demo, tay hơi run nhưng nhờ ánh mắt dõi theo và những gật đầu nhẹ của Hạ Dực, cô dần tự tin hơn.
Trong lúc trình bày, một sự cố nhỏ xảy ra: một đồng nghiệp vô tình làm rơi bảng minh họa. An Nhiên hốt hoảng, nhưng Hạ Dực nhanh chóng tiến tới, cúi xuống nhặt các tờ giấy và ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Cô ổn chứ?”
“D… dạ, ổn rồi,” cô lắp bắp, vừa xấu hổ vừa cảm thấy an tâm.
Sau khi buổi trình bày kết thúc, khách hàng hài lòng, trao những lời khen ngợi. An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa hạnh phúc vừa mệt mỏi.
Trên đường về văn phòng, Hạ Dực đi bên cạnh cô, im lặng nhưng không khó xử. Ánh nắng chiều chiếu qua những tán cây, phản chiếu trên vũng nước sau cơn mưa sáng. Khoảnh khắc ấy khiến An Nhiên cảm thấy một niềm an yên lạ thường.
Khi về đến quán cà phê gần văn phòng, nơi họ thường ghé sau giờ làm, An Nhiên thấy Lâm Nhã đã chuẩn bị sẵn bàn, bánh ngọt và cà phê. Cô cười nhẹ: “Nhã, cậu thật chu đáo.”
Lâm Nhã cười toe toét: “Cậu xứng đáng được thưởng. Và… để tâm trạng cậu tốt hơn, mình sắp xếp chút bất ngờ nho nhỏ.”
An Nhiên đỏ mặt, vừa cảm động vừa tò mò. Họ ngồi xuống, thưởng thức bánh ngọt và cà phê nóng, không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc nhẹ và mùi cà phê thơm.
Trong lúc uống cà phê, Hạ Dực bỗng hỏi: “An Nhiên, hôm nay cô có hơi bối rối trong buổi trình bày không?”
Cô lúng túng, cúi đầu: “D… dạ, tôi… chỉ hơi lo lắng thôi. Nhưng nhờ anh, tôi đã bình tĩnh hơn.”
Anh mỉm cười hiếm hoi, ánh mắt dịu dàng: “Cô không cần phải lo lắng quá. Tôi biết cô luôn nỗ lực hết mình.”
Khoảng khắc ấy, An Nhiên cảm thấy tim mình rung động. Cô nhìn Hạ Dực, ánh mắt vừa ngại ngùng vừa tràn đầy cảm xúc.
Đột nhiên, Lâm Nhã nhắn tin: “An Nhiên, anh Hạ muốn nói chuyện riêng với cậu. Hãy chuẩn bị nhé!”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh: “Chuyện gì đây…?”
Hạ Dực đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Cô đi theo tôi một chút. Có vài điều tôi muốn trao đổi riêng.”
Cô gật đầu, tim rộn ràng, và họ bước ra con đường nhỏ phía sau quán cà phê. Ánh nắng chiều nhuộm vàng những chiếc lá, phản chiếu trên vũng nước còn sót lại sau mưa. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng gió thổi và hơi thở nhẹ của hai người.
“An Nhiên…” Hạ Dực bắt đầu, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng, “tôi muốn nói rằng, dù có những hiểu lầm nhỏ trước đây, tôi luôn đánh giá cao sự chân thành và nỗ lực của cô.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, tôi… cũng rất biết ơn sự giúp đỡ của anh.”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp: “Cô đừng lo lắng quá. Mọi chuyện sẽ ổn. Và… tôi muốn cô biết, tôi ở đây, luôn ở bên cô.”
Khoảnh khắc ấy, An Nhiên cảm nhận một sự an toàn và ấm áp lan tỏa. Mọi lo lắng và hiểu lầm nhỏ trước đó tan biến. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, trái tim rung động mạnh mẽ.
Mưa thu bắt đầu rơi nhẹ, những chiếc lá vàng xoay tròn theo cơn gió, như nhắc nhở rằng tình cảm giữa An Nhiên và Hạ Dực đang dần nhen nhóm. Cả hai biết rằng, câu chuyện của họ mới chỉ bắt đầu, nhưng đã có những khoảnh khắc ngọt ngào, hồi hộp và đầy cảm xúc.
Trên đường về, An Nhiên vừa đi vừa suy nghĩ: “Anh ấy… thật sự đặc biệt. Mình… cũng không thể phủ nhận cảm xúc của mình nữa. Nhưng còn rất nhiều điều phải chuẩn bị, nhiều thử thách… và cả những bất ngờ nữa.”
Và mùa thu ấy, giữa những cơn mưa nhẹ và lá vàng rơi, An Nhiên nhận ra rằng, dù có hiểu lầm hay khó khăn, tình cảm giữa cô và Hạ Dực đang dần bền chặt, mở ra một chặng đường dài đầy kịch tính, ngọt ngào và cảm xúc cho những chương tiếp theo.