cà phê và nắng mùa thu

Chương 8: Sự Kiện Mini Và Khoảnh Khắc Gần Gũi


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Trần An Nhiên thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Hôm nay là ngày diễn ra sự kiện mini tại quán sách, nơi mọi công sức chuẩn bị suốt tuần nay sẽ được thể hiện. Cô đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc dài, mặc chiếc váy màu pastel nhẹ nhàng, kết hợp với áo khoác mỏng màu xám, vừa thanh lịch vừa phù hợp với không khí mùa thu.

“Phải thật bình tĩnh. Hôm nay không được để xảy ra sơ suất,” cô tự nhủ, hít một hơi thật sâu, rồi ra khỏi nhà. Không khí sáng mùa thu mát lạnh len qua các tán lá vàng, mang theo mùi đất ẩm và mùi cà phê từ những quán nhỏ hai bên đường.

Khi đến quán sách, cô thấy Hạ Dực đã đứng sẵn ở cửa. Anh mặc áo sơ mi trắng, vest đen gọn gàng, tay cầm một tờ danh sách kiểm tra sự kiện, ánh mắt nghiêm nghị nhưng mang chút ấm áp khi nhìn thấy cô.

“Chào buổi sáng, An Nhiên,” giọng anh trầm ổn, như mọi khi, nhưng hôm nay có chút dịu dàng.

“D… dạ, chào anh,” cô lúng túng, bước tới gần.

Họ bắt đầu kiểm tra lại không gian sự kiện: sắp xếp bàn ghế, bố trí banner, các kệ sách, và thử ánh sáng. Mỗi khi Hạ Dực chỉ ra một chi tiết nhỏ, An Nhiên vừa lo lắng vừa hứng thú – cô nhận ra rằng, dù căng thẳng, nhưng anh luôn để ý đến từng nỗ lực của cô.

Trong lúc dọn dẹp, Lâm Nhã chạy tới, tay cầm một hộp bánh nhỏ: “An Nhiên, hôm nay cẩn thận nhé. Khách sẽ đến đông hơn dự kiến.”

An Nhiên gật đầu: “D… dạ, tôi sẽ cố gắng.”

Chỉ vài phút sau, khách mời bắt đầu đến. Không khí quán sách trở nên sôi động, pha lẫn tiếng cười và tiếng trò chuyện. Cô đứng cạnh Hạ Dực, cảm giác vừa hồi hộp vừa phấn khích.

Trong lúc ký tặng sách, một cậu bé chạy đến kéo tay cô: “Chị ơi, cho cháu chữ ký đi!”

An Nhiên cúi xuống, mỉm cười ký tên cho cậu bé. Nhưng cậu bé vô tình va vào bàn, khiến vài tờ giấy bay lên. Cô hốt hoảng, vừa nhặt giấy vừa cố giữ bình tĩnh.

Hạ Dực nhanh chóng tiến tới, nhấc các tờ giấy lên, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Cô ổn chứ?”

“D… dạ, ổn rồi,” cô lắp bắp, vừa xấu hổ vừa ấm lòng.

Buổi trưa, khi mọi thứ tạm ổn, Hạ Dực dẫn An Nhiên ra ngoài quán, nơi những chiếc lá vàng xoay tròn theo cơn gió nhẹ. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá xào xạc và mùi đất ẩm của mùa thu.

“An Nhiên…” Hạ Dực bắt đầu, giọng trầm nhưng có chút dịu dàng, “tôi biết gần đây cô có chút lo lắng về những hiểu lầm nhỏ. Tôi muốn nói rằng… tôi không hề phiền lòng. Tôi hiểu cô luôn cố gắng hết sức.”

An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, tôi… chỉ sợ làm anh thất vọng thôi.”

Anh nghiêng người, ánh mắt dịu dàng, nụ cười hiếm hoi nhưng đủ khiến tim cô loạn nhịp: “Cô đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn. Và… cô không cần phải gồng mình quá nhiều trước tôi.”

Khoảnh khắc ấy, An Nhiên cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa, như những chiếc lá vàng rơi trên đường, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Mọi căng thẳng trước đó dường như tan biến.

Đúng lúc đó, Lâm Nhã chạy tới hốt hoảng: “An Nhiên, nhanh lên! Một số khách mời đặc biệt đến sớm, họ muốn xem trực tiếp kịch bản chương trình cuối cùng.”

An Nhiên nhìn Hạ Dực, ánh mắt cầu cứu. Anh nhíu mày, nhưng rồi gật đầu: “Đi thôi. Chúng ta sẽ giải quyết cùng nhau.”

Họ quay lại quán, nơi khách mời đặc biệt đang đứng chờ. An Nhiên thuyết trình từng chi tiết chương trình, tay hơi run nhưng nhờ sự hỗ trợ của Hạ Dực, cô dần tự tin hơn.

Một tình huống bất ngờ xảy ra: trong lúc trình bày, cậu bé phát tờ rơi cho khách, vội vã khiến một số tờ rơi rơi xuống sàn. An Nhiên hốt hoảng, nhưng Hạ Dực nhanh chóng cúi xuống nhặt các tờ giấy, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Cô ổn chứ?”

“D… dạ, ổn rồi,” cô lắp bắp, vừa xấu hổ vừa thấy vui.

Sự kiện diễn ra suôn sẻ, khách mời cười nói, tham gia trò chơi tương tác, nhận quà và ký tặng sách. An Nhiên cảm thấy tim mình hạnh phúc, vừa thỏa mãn vì công việc hoàn thành, vừa ngọt ngào vì Hạ Dực luôn ở bên.

Khi mọi người ra về, quán sách trở lại yên tĩnh. An Nhiên và Hạ Dực dọn dẹp bàn ghế, sắp xếp lại sách. Khoảnh khắc họ làm việc cùng nhau, không gian chỉ còn ánh sáng vàng dịu của buổi chiều, tạo cảm giác thân mật.

Hạ Dực bất ngờ đặt tay lên vai cô, ánh mắt nhìn thẳng: “An Nhiên, hôm nay cô làm rất tốt. Tôi đánh giá cao tinh thần và nỗ lực của cô.”

An Nhiên đỏ mặt, cúi đầu: “D… dạ, cảm ơn anh. Tôi chỉ muốn mọi thứ ổn thỏa thôi.”

Anh nghiêng người, nụ cười dịu dàng hơn: “Và cô… đặc biệt theo cách riêng.”

Cô giật mình, tim đập nhanh, không biết nên vui hay bối rối. Cảm giác ngọt ngào và hồi hộp len lỏi vào từng nhịp tim.

Buổi chiều kết thúc, họ bước ra ngoài quán sách. Ánh nắng vàng cuối ngày chiếu qua những tán lá, phản chiếu trên vũng nước còn sót lại sau cơn mưa. Họ đi bên nhau, im lặng nhưng không khó xử. Khoảnh khắc ấy khiến An Nhiên nhận ra: mùa thu này, những cảm xúc của cô dành cho Hạ Dực đang dần nhen nhóm, từng chút một, vừa ngọt ngào vừa hồi hộp.

Trên đường về, Lâm Nhã nhắn tin: “An Nhiên, hôm nay cô và Hạ Dực thật tuyệt vời! Nhớ giữ gìn mối quan hệ nhé!”

Cô cười khẽ, mắt lấp lánh: “Mình… sẽ cố gắng. Nhưng anh ấy… anh ấy thật sự đặc biệt.”

Và mùa thu ấy, giữa những chiếc lá vàng rơi và mưa nhẹ, An Nhiên nhận ra rằng, mọi hiểu lầm nhỏ đều được xóa bỏ, tình cảm giữa cô và Hạ Dực trở nên gần gũi hơn, nhưng cũng mở ra những bất ngờ, kịch tính và ngọt ngào cho những chương tiếp theo.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×