Seny cầm theo vòi nước, chăm chú tưới tắm cho vườn hồng xanh. Thi thoảng lại cau mày khi bắt được một con sâu nào đó dám phá hoại, đem bỏ vào dung dịch hỗn hợp nước lau nhà, nước rửa bát, dầu ăn sữa tắm, dầu gội... mà Thiên Nhi pha chế, và tất nhiên, em nó đành đoàn tụ với gia đình dưới địa phủ. Nhắc đến địa phủ, lại càng muốn biết mấy hôm nay Haray đã đi đâu, có phải đã quay về nhà rồi không? Báo hại nó đến bữa ăn chỉ có thể ôm gối khóc ròng. Tài nấu nướng của Haray trong nhà không ai vượt qua được, nó đương nhiên đã quen miệng rồi.
Windy ngồi bệt xuống mặt sân, nhìn mấy con sâu ngọ nguậy trong cái thứ nước đặc sệt, lại tao nhã uống trà thi thoảng khẽ liếc nó một cái rồi thở dài không nói gì. Cuối cùng vẫn không chịu được, đặt tách trà xuống, xớn xác chạy đến chỗ Seny.
- Seny, chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút
- Hửm? Chuyện gì mà mày căng thẳng vậy?
Nó lau khô tay, cầm theo dụng cụ, đi vào mái hiên vòm tránh nắng. Windy khẽ khàng ngồi xuống lan can, vỗ vỗ lên đùi mình, mắt nó sáng lên, lon ton chạy lại, gối đầu lên chân cô, nhắm mắt hưởng thụ. Windy gạt vài sợi tóc lòa xòa trước mặt nó.
- Tất cả kí ức đã quay lại rồi đúng không?
- Ừm
- Seny.... thật sự rất yêu Sky đúng không?
-....
- Vậy, lời nguyền đó... Seny định làm sao?
Nó im lặng không nói gì, cảm thấy có chút gượng gạo. Nó biết cô định nói gì, nó cũng biết, không chỉ Windy mà tất cả những người khác đều lo cho nó. Nhưng sự thật là nó vẫn vui vẻ tận hưởng từng ngày, có khi nào lời nguyền ấy không có thật, có khi nào nó và Sky sẽ mãi không bị chia rẽ. Hít một hơi thật sâu, không dám mở mắt nhìn những tia nắng gay gắt, mùa thu đã đến rồi mà vẫn còn chói chang như vậy sao?
Bất chợt từng giọt nước rơi xuống mặt nó, mưa sao? Hay là?
Khuôn mặt của Windy đẫm nước, hai tay ôm lấy khóe mắt, cắn chặt môi ngăn từng tiếng khóc, như một đứa trẻ chỉ biết kìm nén.
- Xin lỗi, xin lỗi... tôi chẳng thể giúp được gì, như tôi không muốn, không muốn thấy Seny...chết.
Tiếng khóc ấy càng nghẹn ngào, ray rứt, đôi mắt tím bỗng chốc ướt lệ, không thể ngừng lại, lao vào ôm chặt lấy nó, vùi sâu khuôn mặt đang nức nở vào mái tóc mềm mại của nó. Đây không phải lần đầu nó thấy Windy khóc, nhưng thương tâm đến vậy thì quả thật là lần đầu tiên. Khiến những cảm xúc trong nó thập phần rối loạn, chỉ biết vỗ nhẹ lên lưng cô an ủi. Ngước đôi mắt xanh lên nhìn trời, chính nó cũng cảm thấy lo sợ, phải chăng nó không nên nhớ lại, không nên gặp hắn?
Windy vẫn chưa thôi nức nở, ôm chặt lấy nó không chịu buông, nếu để Rany nhìn thấy lại nghĩ nó bắt nạt cô thì toi. Nó nhéo hai má trắng hồng của Windy, xoa xoa đầu cô rồi mỉm cười
- Khóc cái gì? Chẳng phải bây giờ vẫn ổn sao?
- Nhưng mà...
- Mấy ngày nay không có Haray, tao ngày không ngủ đêm không ăn, người phải khóc là tao mới đúng
- Ồ, tội nghiệp quá nhỉ. Được, tối nay tao đại khai sát giới nấu cho mày ăn.
- Có thế chứ, không uổng công tao trao phân gửi thận à nhầm trao thân gửi phận cho mày.
- À mà, bé Rin lại sang Mĩ rồi, có khi nào đã kiếm được cô bé xinh xắn nào không. Vì Rin không có nhà nên mày đành tự đi chợ đi.
Nó hiên ngang đứng dậy, giơ tay nghiêm nghị chào rồi lao vút vào trong nhà, chọc cho cô phì cười mới chịu chuẩn bị đi siêu thị.
Gió bất chợt nổi đến, làm rối tung những lọn tóc vàng, Windy thu lại nước mắt, nhìn theo bóng dáng tưng tửng của nó. Khuôn mặt lạnh nhạt, vô tình. Bóng hai người nấp sau thân cây dần tiến lại, đứng ngay bên cô
- Chỉ cần Seny xảy ra chuyện, em sẽ không ngại mà giết chết Sky đâu. Trong mắt em, ngoài nó ra, không gì quan trọng hơn cả.
- Anh hiểu_ Kevil chỉ khẽ gật đầu
- Làm thế quá bất công với hai người họ_ Rany trầm giọng
------------------------------------------***---------------------------------------------
- Cà ri, sườn heo, thịt bò xào, pizza, đồ nướng, hải sản, thịt hun khói, canh cá... ờ còn gì nữa không nhỉ?
Seny loay hoay chọn đồ bỏ vào xe đẩy. Trong khi Sky ngáp ngắn ngáp dài.
- Nữ vương của tôi, cho dù em có muốn ăn, cũng không thể kéo anh dậy sớm đến thế chứ? Đêm qua anh ngủ muộn mà.
- Anh ngủ muộn, tại sao?
- Mơ thấy núi ngũ hành sơn đè lên người, nặng gần chết. Mà cũng chỉ tương đương cân nặng của em thôi
- Anh chê em béo?
- Không phải béo, chỉ là mũm mĩm thôi, dù sao anh cũng thích ăn thịt hơn là gặm xương.
- Trư Bát Giới đi bộ ngàn dặm còn không giảm được kí lô nào, huống chi người ta còn ăn chay?
Sự thật chứng minh, đàn ông đều là những động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nó cau mày, nhìn con mắt hau háu đang dán vào vòng một của nó, dạo này ăn hơi nhiều nên hơi trổ mã quá đà thì phải? Sẵn tiện cái chảo treo gần đấy nó không ngần ngại phang ào khuôn mặt bảnh trai của hắn.
- Em đánh còn ruồi
Tầm giờ cao điểm, xe có phần hơi đông. Ngay cả bãi đỗ xe cũng chật kín. Nó nghiến răng nhìn mấy hàng xe nối đuôi nhau đi mãi không hết, mà xe của mình còn ở tít góc trong. Biết thế khi nãy để Windy tự đi mua đồ luôn rồi. Cuối cùng cũng kiên nhẫn đợi đến lượt mình, nó để lại đống đồ cho Sky cầm, vội chạy vào lấy xe.
Nắng có phần hơi gay gắt, chiếu xiên qua khuôn mặt hơi đỏ của hắn, đứng co chân trông túi đồ. Vừa thấy nó ra đã vẫy tay ra hiệu gọi nó lại gần.
Khuôn mặt Sky hơi tái, cánh tay đưa lên vẫy nó chợt buông thõng, lảo đảo vài bước không hiểu chuyện gì, lao ra giữa dòng xe....kít....rầm......
Chỉ nghe thấy một loạt âm thanh hỗn độn, tiếng hét của ai đó vọng lại, một dòng chất lỏng nhớp nháp, nóng rực bán lấy cơ thể.
Mọi chuyện xảy ra trong phút chốc, nhanh đến mức nó còn chưa kịp định thần, cắn chặt môi dưới đến rướm máu để lấy lại tỉnh táo, nó lao ra khỏi xe, chạy đến bên hắn. Con người đấy, nằm giữa một vũng máu, mắt vẫn nhắm nghiền, mái tóc đỏ bết lại càng thêm phần rực rỡ.
--------------------------------------------------------***--------------------------------------------------------
Seny tựa người vào Kevil, khuôn mặt có phần tiều tụy, nhìn đèn phòng cấp cứu chớp nháy một hồi, mệt đến nỗi không khóc nổi, nếu thấy nó khóc, Sky nhất định còn đau lòng hơn. Thiên Nhi khóc lóc, làm loạn một hồi cuối cùng cũng thiếp đi trên lưng Lay.
Nó loạng choạng đứng dậy, Windy vội đỡ lấy tay nó bất ngờ bị đẩy ra, rồi tự mình vịn vào tường, lần bước dọc theo dãy hành lang, đi ra ngoài.
Không khí ngoài phòng bệnh còn căng thẳng hơn, chẳng ai kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nhận được một cuộc gọi của nó đã vội lao tới bệnh viện. Windy nghẹn giọng
- Chuyện này...
- Có lẽ chỉ là trùng hợp...
Seny xả nước, vùi đầu vào bồn rửa mặt, tự trấn an mình. Khi người đó trở nên quan trọng, thì dù chỉ là một tổn thương nhỏ cũng khiến bản thân đau lòng, có lẽ nó đã triệt để hiểu được cảm giác này. Nếu là trước đây, có lẽ sẽ không lo lắng sợ hãi như thế. Là đang trở nên yếu đuối, hay đang yêu thương nhiều hơn. Cô gái trong gương lấy lại vẻ tự tin vốn có, kiêu ngạo mỉm cười. Nếu hắn chết chỉ vì vài chuyện cỏn con này, thì nó tự tay tiễn hắn cho rồi.
Phòng cấp cứu vừa mở, Seny cũng cùng lúc trở lại. Kevil túm lấy vị bác sĩ gần đó hỏi vồ vập
- Bác sĩ, cậu ấy không sao chứ?
- Không sao, chỉ là mất máu nhiều quá thôi, nhưng cũng khôi hài thật, lại có thể gặp tai nạn ở bãi đỗ xe, thời buổi này thật là...
Vị bác sĩ bỏ lửng câu nói rồi cùng Kevil dời đi làm vài thủ tục. Vừa thấy dáng nó Windy đã lao vào ôm lấy, thút thít một hồi. Nó trấn an cô rồi mới bước vào. Mùi thuốc sát trùng, thuốc gây mê, mùi đặc trưng của bệnh viện, tất cả cuốn lấy áp chế nó. Vậy mà Sky vẫn nằm trên giường, an yên nhắm mắt, như thể chỉ đang ngủ một giấc. Tự nhiên nghĩ đến không biết nó đã bao nhiêu lần nhìn hắn ngủ như này rồi, cái dáng ngủ thật sự rất đáng ghét. Nó tiến lại gần giường, chạm vào tay hắn, bàn tay to ấm áp, bất tỉnh mà tay vẫn ấm như vậy sao? Khẽ lướt qua vết băng trắng trên đầu, trong lòng thật sự rất xót xa.
Chiếc lắc tay khẽ vang lên, mặt hoa hồng khảm ngọc lạnh ngắt chạm vào da thịt hắn, ánh lên những âm điệu đượm buồn. Tất cả những gì muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.