Đêm khuya – trong căn biệt thự trên đồi Thanh Lâm.
Chiếc rèm cửa dày màu rượu vang đã được kéo kín từ lâu, ngăn hoàn toàn ánh sáng bên ngoài lọt vào. Trong căn phòng rộng lớn được thiết kế sang trọng, không gian chìm trong ánh vàng dịu dàng phát ra từ chiếc đèn chùm treo trên trần. Từng chi tiết xa hoa đều tố cáo rằng nơi này không dành cho người bình thường.
Trên chiếc giường lớn phủ ga lụa trắng, cô gái mặc váy cưới đang ngồi co ro, ngón tay nắm chặt lấy vạt váy, gò má trắng bệch, ánh mắt thấp thỏm nhìn ra cánh cửa đang khẽ khàng mở ra…
“Cạch.”
Tiếng khóa cửa xoay một vòng, sau đó thân hình cao lớn của người đàn ông xuất hiện trong khung cửa. Hắn mặc sơ mi trắng đơn giản, tay còn cầm một ly rượu vang sóng sánh. Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đen sâu không đáy – vừa xuất hiện đã khiến không khí trong phòng như đông cứng lại.
Tiêu Vân Lục.
Chồng hợp pháp của cô.
Người đàn ông mà lẽ ra... không phải cô kết hôn cùng.
Tâm Lam khẽ rùng mình.
Không ai ngờ rằng lễ cưới xa hoa bậc nhất năm lại được tổ chức trong bí mật. Không truyền thông, không khách khứa, không họ hàng. Chỉ có một căn phòng biệt lập, một bản hợp đồng, và một buổi lễ kết hôn lặng lẽ như tang lễ.
Tâm Lam ngồi bên mép giường, cổ họng khô khốc như thể đã nuốt phải gai. Cô biết người bước vào là ai, cũng biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Vân Lục – 32 tuổi, CEO Tiêu thị – là người đàn ông mà chị cô, Tâm Nhã, đáng lẽ phải kết hôn. Nhưng chỉ vài giờ trước lễ cưới, Tâm Nhã đã bỏ trốn. Gia đình họ Tâm vì muốn giữ mối liên kết với Tiêu thị, đã đẩy cô – Tâm Lam – em gái cùng cha khác mẹ của Tâm Nhã, vào thế chấp vá.
Không ai hỏi cô có đồng ý không. Cô chỉ được lệnh: "Đi thay chị mày. Đó là cách duy nhất để mẹ mày không bị đuổi ra đường."
Cô gật đầu.
Và rồi bị ném vào một chiếc váy cưới đắt tiền, bị đeo nhẫn vào tay, ký tên vào tờ giấy hôn thú trước mặt luật sư riêng của Tiêu gia – mà người đàn ông bên cạnh không thèm nhìn cô một lần.
Giờ đây, hắn đứng trước mặt cô, đưa ly rượu lên môi uống một ngụm, sau đó đặt xuống bàn. Hắn bước từng bước về phía giường, mỗi bước như dẫm lên tim cô.
Tâm Lam siết chặt vạt váy cưới, giọng run run:
— “Tiêu tiên sinh... Em... Em biết là em không phải người anh muốn cưới... Nhưng nếu... nếu anh không muốn, chúng ta có thể...”
Tiêu Vân Lục dừng lại. Đôi mắt sắc như dao quét qua người cô một lượt, ánh nhìn ấy khiến Tâm Lam thấy mình như bị lột trần.
— “Tôi không muốn?” – Hắn khẽ cười, giọng trầm thấp, lạnh tanh. – “Tôi nhớ không lầm, cô là vợ hợp pháp của tôi. Trên danh nghĩa, và cả trên giường. Cô nghĩ... đêm tân hôn của tôi sẽ để trống?”
Gương mặt Tâm Lam trắng bệch.
Tiêu Vân Lục không cho cô cơ hội phản ứng, đã bước tới, giật tung chiếc áo vest ném xuống ghế. Hắn cúi người, bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cằm cô, nâng lên:
— “Tôi không cần biết cô là ai. Nhưng từ bây giờ, tôi chỉ biết một điều — cô là vợ của tôi. Là đồ của tôi.”
Ngay sau đó, hắn cúi xuống, hôn cô một cách thô bạo.
Môi hắn áp chặt xuống môi cô, mạnh mẽ và tàn nhẫn như thể muốn nghiền nát sự phản kháng của cô ngay từ phút đầu. Không có sự dịu dàng của một người chồng trong đêm tân hôn, cũng không có cái gọi là nâng niu. Chỉ có dục vọng bị kìm nén quá lâu, đang bùng lên như ngọn lửa lan nhanh trong rừng khô.
Tâm Lam giật mình, cả cơ thể cứng đờ. Cô chưa từng bị ai hôn như vậy — không hề có trải nghiệm yêu đương, càng không có khả năng chống lại một người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ như Tiêu Vân Lục. Cô cố gắng đẩy hắn ra, nhưng cổ tay đã bị giữ chặt, bấm sâu đến mức đau điếng.
— “Đừng… đừng như vậy…” – cô nức nở, giọng nói run rẩy như sợi chỉ.
Tiêu Vân Lục không nói, chỉ dùng hành động để đáp lại. Hắn kéo cô ngã xuống giường, thân thể đè nặng lên, áp đảo hoàn toàn. Váy cưới của cô bị bàn tay hắn kéo mạnh, khóa sau lưng bật tung. Tâm Lam hốt hoảng ôm chặt lấy ngực, cố che đi phần da thịt sắp bị phơi bày.
— “Cô nghĩ tôi sẽ để yên sao?” – giọng hắn khàn đặc. – “Đã gả vào Tiêu gia thì phải biết quy tắc. Vợ tôi... thì phải phục vụ tôi.”
Bàn tay hắn trượt dọc từ vai xuống eo, từng động tác như tra tấn thần kinh cô gái nhỏ. Da thịt mịn màng của Tâm Lam run rẩy, không phải vì lạc thú mà vì nỗi sợ hãi.
Hắn kéo váy cô ra khỏi người, động tác thô bạo, không chút lưu tình.
Lúc này, đôi mắt Tiêu Vân Lục dừng lại — cô gái trước mặt hắn có làn da trắng ngần, cơ thể mềm mại, non nớt đến mức khiến cả người hắn bốc cháy.
Hắn thở mạnh, hạ giọng thì thầm bên tai cô:
— “Còn là xử nữ?”
Tâm Lam nhắm mắt lại, nước mắt trào ra khỏi khóe mi. Không thể trốn được nữa, không thể van xin, cũng không có ai bên ngoài cánh cửa kia sẽ cứu cô khỏi người đàn ông này.
"Ba mẹ… tha lỗi cho con..." – Cô chỉ kịp nghĩ trong đầu, rồi cảm giác đau đớn như bị xé rách ập đến.
Trong căn phòng chỉ còn tiếng thở dốc, tiếng gối chăn bị nhàu nát dưới bàn tay không kiểm soát, và tiếng nấc nghẹn của một cô gái vừa bị biến thành đàn bà theo cách thô bạo nhất.
Hắn không dừng lại, từng nhịp từng nhịp va chạm khiến Tâm Lam tưởng mình sẽ gãy nát ra từng mảnh.
— “Đau...” – cô khóc nấc lên.
Tiêu Vân Lục dừng lại một giây, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, hàng mi ướt đẫm, gò má lem nhem nước mắt. Một phần nào đó trong hắn nhói lên... nhưng chỉ một chút.
— “Sẽ quen thôi.”
Hắn cúi đầu, lần này là hôn lên cổ cô, hạ dần xuống xương quai xanh, rồi cắn nhẹ như tuyên bố: “Từ hôm nay, chỉ tôi mới được nhìn thấy nơi này.”
Tâm Lam nức nở, tay nắm chặt ga giường, cắn môi đến bật máu.
Cô biết… đêm nay còn dài. Và hắn – người đàn ông này – sẽ không để cô yên.
Tâm Lam không biết mình đã khóc bao lâu, cũng không rõ cơ thể mình bị chiếm đoạt bao nhiêu lần trong đêm. Chỉ biết rằng mỗi lần anh rút ra, cô lại thở phào, nhưng chưa đến một phút sau, anh lại lật người cô lại, kéo chân cô dang ra và đâm vào sâu hơn lần trước.
Tiêu Vân Lục giống như một con thú đói — vừa muốn trừng phạt, vừa muốn khẳng định quyền sở hữu tuyệt đối. Mỗi va chạm đều khiến Tâm Lam run lên vì đau và xấu hổ, nhưng người đàn ông kia thì lại như say mê chính sự run rẩy đó.
— “Khóc tiếp đi,” – hắn thì thầm bên tai, – “càng khóc... tôi càng hưng phấn.”
Lời nói đầy tính tàn nhẫn khiến trái tim cô co lại. Cô chẳng hiểu vì sao mình phải chịu tất cả những điều này, tại sao lại là cô, tại sao phải thay thế chị gái để kết hôn với một người đàn ông như vậy… và còn bị đối xử như một con búp bê tình dục không cảm xúc.
Từng tiếng rên rỉ bật ra khỏi môi, không phải vì khoái cảm mà là vì quá đau, quá mệt, quá tuyệt vọng.
Tâm Lam không nhớ mình đã ngất đi vào lúc nào, chỉ biết lúc tỉnh lại thì trời đã gần sáng. Một tia sáng le lói xuyên qua kẽ rèm, chiếu lên gò má cô nhợt nhạt, lên cả cơ thể trần truồng đang bị giữ chặt dưới người Tiêu Vân Lục.
Anh vẫn chưa ngủ.
Cằm anh đặt lên vai cô, hơi thở nóng rực phả bên tai. Bàn tay to lớn đang đặt ngay trên bụng dưới của cô, nơi vừa chịu đựng cơn tra tấn dài không ngừng nghỉ. Dù không còn làm tình, nhưng anh vẫn nằm sát, như thể sợ cô chạy mất.
Cô động đậy một chút, cơn đau từ eo tràn lên tận tim khiến cô khẽ rên một tiếng.
Tiêu Vân Lục chậm rãi mở mắt. Trong ánh mắt lạnh lẽo của hắn lại có tia gì đó rất lạ — không phải ham muốn, cũng không phải tức giận, mà là… lặng im.
— “Tỉnh rồi à?”
Tâm Lam không trả lời.
Hắn hất chăn ra, đứng dậy khỏi giường, không buồn che đi cơ thể trần trụi của mình. Ánh mắt Tâm Lam vô thức liếc nhìn, rồi vội quay đi.
Một giây sau, váy ngủ trắng muốt được ném xuống giường.
— “Mặc vào đi. Tôi không muốn người giúp việc nhìn thấy thân thể em.”
Tâm Lam ngơ ngác nhìn bộ váy, không hiểu vì sao người đàn ông vừa mới tàn nhẫn cưỡng đoạt cô suốt đêm lại đột nhiên có vẻ... “quan tâm” như vậy.
Cô chậm rãi mặc vào, từng động tác đều run rẩy, vì cả người vẫn còn đau ê ẩm.
Tiêu Vân Lục nhìn cô mặc xong, khẽ nói:
— “Bắt đầu từ hôm nay, em là vợ tôi. Ngoài danh nghĩa, còn là đồ của tôi. Cơ thể này, cảm xúc này... đều là của tôi.”
— “Nếu em dám rời đi, tôi sẽ phá nát đôi chân em.”
Hắn nói câu đó một cách bình thản như đang tuyên bố điều hiển nhiên. Rồi xoay người, rời khỏi phòng, để lại cô gái nhỏ nằm co quắp lại, trái tim nghẹn cứng trong lồng ngực.
Từ giây phút ấy, cô biết: cuộc đời mình... đã không còn tự do nữa.
Tâm Lam ngồi trên giường rất lâu, không nhúc nhích.
Mặt trời ngoài cửa sổ đã dần lên cao, ánh nắng xuyên qua kẽ rèm nhưng không thể nào chạm tới trái tim đang nguội lạnh của cô. Trong cơ thể cô, từng vết xước âm ỉ nhức nhối. Mỗi lần hít thở, cô lại cảm thấy cơn đau lan rộng. Giống như từng phần cơ thể bị giam hãm, bị đánh dấu, bị chiếm đoạt... và không bao giờ là của mình nữa.
Chiếc váy ngủ trắng rộng thùng thình rơi xuống vai, lộ ra vết cắn đỏ tím trên xương quai xanh. Chúng là minh chứng cho cả một đêm dài bị vùi dập và xâm chiếm không thương tiếc.
Nhưng có lẽ điều đau nhất không nằm ở thể xác.
Mà là... ánh mắt của hắn.
Lạnh. Sâu. Và xa lạ đến đáng sợ.
Cô không thể hiểu được người đàn ông ấy muốn gì từ cô. Nếu chỉ là tình dục, hắn có thể có hàng nghìn người tình sẵn lòng dâng hiến. Nếu là sự trừng phạt, cô có đáng bị trừng phạt như thế không, khi tất cả chỉ là do Tâm Nhã bỏ trốn?
Cô ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào trong đó. Cổ họng khô khốc, nhưng nước mắt lại ứa ra từng giọt. Không có tiếng khóc, chỉ là đôi mắt âm thầm ướt át, như nước thấm vào gỗ mục — lặng lẽ, chậm rãi, nhưng thấm sâu đến tận cùng.
Cánh cửa phòng bật mở.
Tâm Lam giật mình ngẩng lên.
Một người phụ nữ trung niên bước vào, trên tay bưng một khay đồ ăn sáng. Bà mặc đồng phục giúp việc, tóc búi gọn gàng, ánh mắt mang theo sự thờ ơ rất chuyên nghiệp.
— “Phu nhân, tôi là người phụ trách phục vụ cô từ hôm nay. Đây là bữa sáng Lục tổng bảo chuẩn bị cho cô. Mời cô dùng.”
Tâm Lam không biết phải phản ứng thế nào với danh xưng "phu nhân".
Cô im lặng nhìn khay đồ ăn: cháo yến mạch, trứng luộc mềm, một ít trái cây được cắt nhỏ, tất cả đều rất nhẹ nhàng... giống như được chọn riêng cho một người vừa trải qua chấn thương.
Tim cô nhói lên.
Hắn… vẫn để ý đến điều đó sao?
— “Nếu cô không ăn,” – người giúp việc nói tiếp, – “Tôi sẽ phải báo lại với Lục tổng. Ngài ấy có căn dặn rằng hôm nay cô phải hồi phục sức khỏe, đêm nay không được yếu như hôm qua.”
Một tia chấn động lướt qua sống lưng Tâm Lam.
Đêm nay nữa ư?
Cô gần như không thể tưởng tượng nổi bản thân mình có thể chịu đựng được thêm một đêm như vậy nữa. Nhưng… cô không có lựa chọn.
Cô cầm thìa lên, run rẩy ăn từng chút một.
Buổi chiều, bác sĩ riêng của Tiêu gia đến kiểm tra sức khỏe. Hắn không hỏi, không nói gì, chỉ để lại một câu lệnh: “Bảo đảm cô ấy tối nay vẫn có thể chịu được.”
Sau khi bác sĩ đi, Tâm Lam được thay ga trải giường mới, được tắm bằng nước ấm có hương hoa oải hương dịu nhẹ, được xức thuốc lên những vết sưng đỏ ở cổ, bắp đùi, eo, và giữa hai chân.
Tất cả những điều đó, đều do một người giúp việc khác làm — một cô gái trẻ tầm hai mươi lăm tuổi, ánh mắt cũng mang đầy sự thông cảm nhưng không dám nói gì.
Sau khi thay quần áo, cô ta để lại một bộ váy ngủ lụa đỏ mỏng như cánh chuồn chuồn, rồi lặng lẽ lui ra.
Căn phòng rộng lớn trở lại im lặng.
Tâm Lam đứng trước gương, nhìn bản thân — mái tóc dài xõa rối, đôi mắt ngấn nước, thân thể trắng ngần đầy vết tích mờ mờ hiện rõ qua lớp lụa mỏng manh.
Cô nghĩ đến đêm nay.
Cô sợ.
Nhưng cũng… không hiểu sao, trái tim lại đập mạnh hơn thường lệ.
Khoảng bảy giờ tối, cửa phòng lại mở.
Không cần phải quay đầu lại, Tâm Lam cũng biết người vừa bước vào là ai.
Hắn không gõ cửa, không báo trước — như thể đây là nơi hắn hoàn toàn sở hữu, còn cô chỉ là một vật dụng trang trí bên trong. Tiêu Vân Lục tháo bỏ áo vest, quăng lên ghế tựa, sắn tay áo sơ mi lên quá khuỷu. Ánh đèn vàng chiếu lên sống mũi thẳng tắp và đôi mắt đen lạnh lùng.
Tâm Lam đang ngồi ở góc giường, hai tay siết chặt vạt váy ngủ mỏng manh.
Cô không biết tại sao lòng mình lại run như thế. Không chỉ vì sợ — mà còn vì… trái tim không chịu nghe lời, bắt đầu đập loạn.
Hắn đi đến, đứng ngay trước mặt cô. Tâm Lam ngẩng lên, ánh mắt đối diện một cách chênh vênh. Tiêu Vân Lục đột nhiên ngồi xuống, nâng cằm cô lên bằng hai ngón tay:
— “Đã ăn đầy đủ chưa?”
Tâm Lam khẽ gật đầu.
— “Đã thoa thuốc?”
Cô lại gật.
— “Tốt.”
Vừa dứt lời, hắn đã cúi đầu hôn cô. Nhưng lần này, nụ hôn không còn thô bạo như hôm qua. Nó sâu, chậm, và… có vẻ như dịu dàng hơn.
Môi hắn ép xuống, đầu lưỡi xâm nhập, tìm kiếm từng góc trong khoang miệng cô. Tay hắn vén nhẹ lớp váy ngủ trơn mỏng, đầu ngón tay mơn man trên xương hông cô gái.
Tâm Lam run lên một chút, rồi vô thức siết lấy cổ áo hắn. Cô không biết cảm xúc này là gì — là phản kháng, hay là một sự đầu hàng mềm mại?
— “Tôi muốn nhìn thấy em trong ánh sáng,” – Tiêu Vân Lục thì thầm, – “Tối qua tôi đã bỏ lỡ… vẻ đẹp thật sự của em.”
Hắn bế cô lên, đặt nằm xuống giường như nâng một món đồ sứ quý giá. Căn phòng được vặn sáng hơn, ánh đèn vàng ấm áp bao trùm không gian như thể phủ một lớp mật ngọt. Nhưng bên trong lớp ngọt ấy… vẫn là ham muốn ngập tràn và quyền lực không thể phản kháng.
Tiêu Vân Lục không vội xâm chiếm như đêm trước. Hắn dùng miệng, dùng lưỡi, dùng đầu ngón tay… khám phá từng tấc da thịt, từng phản ứng của cô gái nhỏ. Mỗi nơi hắn đi qua, đều để lại một dấu vết — nhẹ nhàng, nhưng sâu đến tận trong xương tủy.
Tâm Lam cắn môi, hai mắt nhắm chặt, hơi thở đứt đoạn. Nhưng khác với lần trước, lần này… cơ thể cô không còn hoàn toàn kháng cự.
Hắn biết điều đó. Và hắn lợi dụng.
— “Cơ thể em... đang phản bội lý trí của em đấy.”
Tiếng hắn khàn khàn, vừa khiêu khích vừa trầm đục. Sau đó, hắn đâm vào một cách bất ngờ, khiến Tâm Lam rít lên một tiếng nho nhỏ, đôi tay túm chặt lấy ga giường.
— “A…! Từ... từ đã…!”
— “Không.”
Tiêu Vân Lục khẽ nói, rồi bắt đầu chuyển động.
Lần này, hắn không nhanh, mà chậm rãi – như muốn cô cảm nhận từng chuyển động, từng nhịp sâu, từng nhịp rút, từng lần va chạm nơi sâu nhất… khiến cả thân thể và ý thức của cô đều bị đốt cháy đến tận cùng.
Căn phòng vang lên những tiếng thở dốc, tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ bị kiềm nén, và cả tiếng thì thầm trầm thấp từ miệng hắn:
— “Tâm Lam… từ giờ trở đi, em là của tôi. Mãi mãi.”
Đêm thứ hai trôi qua, dài như vĩnh viễn.
Nhưng khác với lần đầu tiên... lần này, trong nước mắt Tâm Lam đã bắt đầu có chút gì đó khó nói thành lời — vừa sợ hãi, vừa chờ mong, vừa lạc lối.