Buổi sáng thứ hai sau lễ cưới, khi Tâm Lam tỉnh lại thì Tiêu Vân Lục đã rời khỏi phòng từ sớm.
Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, một ly sữa ấm còn bốc hơi, bên cạnh là mảnh giấy nhớ viết bằng nét chữ thẳng tắp:
“Uống hết. Hôm nay không được rời khỏi tầng ba.”
– T.V.L
Tâm Lam cầm mảnh giấy lên, ánh mắt dừng lại nơi ba chữ cuối. Một thoáng im lặng.
Cô không biết phải cảm thấy gì. Lo lắng? Sợ hãi? Hay một thứ cảm xúc kỳ lạ cứ lớn dần trong lòng ngực?
Đêm qua, hắn không còn thô bạo như đêm đầu tiên. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô cảm thấy an toàn.
Ngược lại, sự dịu dàng bất chợt ấy lại khiến cô thấy mình càng không nắm được hắn.
Khi thì hung dữ, khi thì nhẹ nhàng. Khi thì lạnh như băng, khi thì thì thầm tên cô bên tai trong từng cơn hoan ái như đang yêu say đắm. Mỗi đêm qua đi, cô càng không hiểu được người đàn ông ấy đang nghĩ gì… đang muốn gì… và rốt cuộc, cô là gì trong cuộc đời hắn?
Cô bước xuống giường, chân vẫn mềm nhũn, giữa hai đùi truyền đến cảm giác ẩm ướt và hơi đau âm ỉ. Nhìn vết tích trên cơ thể phản chiếu trong gương, Tâm Lam đỏ mặt, nhưng không khóc. Có lẽ nước mắt của cô… đã cạn.
Buổi trưa, khi cô đang ăn một mình tại phòng khách tầng ba, cửa mở ra.
Người bước vào là Tống Uyên, trợ lý thân cận của Tiêu Vân Lục, cũng là người đã có mặt trong lễ ký giấy kết hôn.
Anh ta đưa cho cô một chiếc hộp mỏng được đóng gói tinh xảo.
— “Lục tổng bảo tôi đưa cái này cho cô.”
Tâm Lam nhìn chiếc hộp, không dám mở.
Tống Uyên khẽ cười, ánh mắt lạnh nhạt, mang theo chút thương hại:
— “Là chiếc vòng cổ mà đáng lẽ cô Tâm Nhã phải đeo đêm động phòng. Là vật gia truyền của Tiêu gia.”
Tim Tâm Lam khẽ thắt lại.
Tâm Nhã.
Lại là cái tên đó.
Không cần nói, cô cũng hiểu ý anh ta — chiếc vòng này không thuộc về cô. Mọi thứ ở đây, bao gồm cả cuộc hôn nhân này, đáng lẽ ra là của người khác. Cô chỉ là kẻ thay thế.
Cô không nói gì, chỉ đưa tay nhận lấy chiếc hộp.
Tống Uyên khẽ nghiêng đầu:
— “Cô có thể không đeo. Nhưng tôi khuyên cô nên hiểu rõ một điều — Lục tổng không thích ai trái ý.”
Cánh cửa đóng lại.
Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hít thở nhẹ của Tâm Lam và ánh nắng vàng trải dài trên sàn gỗ.
Cô chậm rãi mở hộp, chiếc vòng hiện ra — đó là một chuỗi ngọc trai đen, đơn giản nhưng cực kỳ tinh xảo. Ở giữa có một viên đá xanh thẫm, hình giọt lệ, ánh lên sắc lạnh như bầu trời trước cơn giông.
Cô không biết vì sao mình lại đưa tay ra đeo vào.
Có lẽ… là vì cô đã không còn nơi nào để quay về nữa.
Tối hôm đó, Tâm Lam không mặc váy ngủ đỏ như đêm trước. Cô thay bằng một bộ đồ trắng ngà bằng cotton mỏng, kín đáo hơn. Nhưng chiếc vòng cổ vẫn đeo trên cổ — ngọc trai đen nổi bật trên làn da trắng mịn, như một dấu ấn không thể gột rửa.
Gần tám giờ, tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài hành lang. Cửa phòng lại mở — lần này không quá đột ngột, không quá gấp gáp, nhưng vẫn đủ khiến tim cô siết chặt.
Tiêu Vân Lục bước vào, áo sơ mi mở hai nút, cổ tay áo xắn cao, lộ rõ những đường gân khỏe khoắn. Hắn liếc nhìn cô một cái, ánh mắt dừng lại nơi chiếc vòng cổ.
— “Đeo rồi?”
Cô gật đầu.
— “Tốt. Biết điều hơn tôi nghĩ.”
Giọng hắn nhàn nhạt, không nóng không lạnh, nhưng mang theo áp lực vô hình.
Hắn bước đến gần, đưa tay chạm vào viên ngọc trên cổ cô. Đầu ngón tay mơn man làn da mỏng manh, khiến Tâm Lam hơi rùng mình.
— “Chiếc vòng này từng là của mẹ tôi,” – Tiêu Vân Lục chậm rãi nói, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô, – “Bà tặng lại cho người con dâu mà bà chọn.”
Tâm Lam cắn môi, không dám hỏi người đó là ai.
Vì cô biết — không phải mình.
Nhưng đột nhiên, hắn cúi đầu xuống, hôn lên chính viên đá nơi cổ cô. Một nụ hôn chậm, sâu và lạnh.
— “Từ giờ, nó thuộc về em.”
Tâm Lam ngẩng đầu, mắt tròn lên.
— “Vì… em là vợ anh?”
Hắn khựng lại. Rồi cúi xuống, cười khẽ bên tai cô:
— “Không phải. Vì tôi muốn thế.”
Một câu nói, vừa lạnh như băng, vừa nóng như ngọn lửa châm thẳng vào tim.
Cô cảm thấy ngực mình co lại, lồng ngực nặng nề. Bàn tay Tiêu Vân Lục đã luồn ra sau lưng cô, kéo mạnh, buộc cô ngã vào lòng hắn. Hắn không chờ đợi — môi hắn đã tìm đến môi cô, chiếm đoạt một lần nữa.
Tâm Lam muốn đẩy ra. Nhưng lần này… cánh tay cô chỉ mới giơ lên đã mềm nhũn rơi xuống.
Hắn bế cô lên, nhẹ như không, rồi đặt cô nằm xuống giường. Mắt vẫn không rời khỏi gương mặt cô.
— “Tôi biết em đang nghĩ gì.”
— “Anh… biết gì chứ?” – Cô khẽ hỏi, mắt đã bắt đầu ươn ướt.
— “Em nghĩ tôi dùng em để thay thế chị em.” – Hắn khẽ bật cười, nhưng ánh mắt lại tối đi một chút, – “Nhưng em sai rồi.”
Tâm Lam run lên:
— “Anh… không yêu em, đúng không?”
Tiêu Vân Lục không trả lời. Hắn cúi đầu, hôn dọc cổ cô, rồi cắn nhẹ ngay nơi chiếc vòng chạm vào da.
Giọng hắn trầm thấp, khàn đặc:
— “Không cần yêu. Chỉ cần tôi muốn. Em… là của tôi.”
Sau câu nói đó, tay hắn đã kéo vạt áo ngủ lên cao, lướt qua làn da mịn như sữa, rồi lột bỏ hoàn toàn.
Tâm Lam chỉ kịp thốt lên một tiếng “Đừng…” thì đã bị đè xuống lần nữa.
Cảnh nóng tiếp diễn: lần này không còn là sự cưỡng chế đơn thuần, mà là sự chiếm hữu thâm sâu, là cảm xúc rối loạn giữa đau – nhục – khoái – và ràng buộc, khiến Tâm Lam không còn phân biệt rõ được mình là nạn nhân, hay là người đã bị hắn dẫn dụ vào địa ngục ngọt ngào này…
Tâm Lam nằm dưới thân anh, toàn thân như bị hỏa thiêu. Không phải bởi nhiệt độ, mà là thứ cảm xúc hỗn độn đang siết chặt lấy cô.
Tay anh giữ lấy cổ tay cô, đè lên giường. Miệng anh phủ lên môi cô, vừa mút vừa liếm, như muốn đoạt sạch hơi thở.
— “Ưm… đừng… đừng nữa…”
Nhưng tiếng van xin của cô chẳng khác gì chất xúc tác khiến anh thêm hưng phấn. Một tay luồn vào giữa hai chân cô, đầu ngón tay chạm vào nơi mềm ẩm khiến cô run bắn.
— “Em nói ‘đừng’…” – Anh khẽ cười, ánh mắt sáng lên như dã thú trong bóng tối. – “Nhưng chỗ này lại phản bội em rồi.”
Cô đỏ mặt đến tận mang tai, cơ thể khẽ giật một cái vì xấu hổ và tức giận. Nhưng cô không còn sức phản kháng. Ngay cả việc quay đầu sang hướng khác cũng trở nên bất lực.
Tiêu Vân Lục dùng đầu gối tách chân cô ra, rồi từ từ tiến vào. Mỗi chút xâm nhập đều làm Tâm Lam co giật, rên rỉ theo bản năng. Nhưng không giống như hai đêm trước — lần này, cơ thể cô không hoàn toàn kháng cự nữa.
Có điều gì đó… đang thay đổi.
Một cơn sóng lạ từ bụng dưới lan dần lên ngực, rồi tràn ra khắp người. Tâm Lam nhắm chặt mắt, cắn môi thật mạnh, không cho bản thân phát ra tiếng động nào.
— “Mở mắt.” – Anh ra lệnh bên tai cô, tiếng nói trầm và dứt khoát.
— “Không…”
— “Tôi bảo, mở.”
Bàn tay lạnh của anh bóp lấy cằm cô, buộc cô ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như vực.
— “Tôi muốn em nhớ rõ, ai là người khiến em run rẩy thế này. Ai là người chạm vào em sâu nhất. Ai là người… khiến em hỏng mất.”
Tâm Lam không chịu được nữa, nước mắt trào ra.
Nhưng điều làm cô kinh hoảng nhất không phải là sự thô bạo của anh. Mà là... chính cơ thể cô cũng bắt đầu đón nhận.
Từng chuyển động của anh không còn chỉ khiến cô đau đớn, mà xen vào đó là từng đợt tê dại, co giật… như thể bên trong cô đã bị khơi lên điều gì đó cấm kỵ và ngọt ngào.
— “Không thể nào… sao lại như vậy…?”
Tâm Lam thầm hét lên trong đầu, nhưng tiếng rên từ cổ họng vẫn bật ra.
— “A… đừng…!”
— “Em kẹp chặt quá…”
Tiêu Vân Lục rít qua kẽ răng, rồi bắt đầu tăng tốc.
Cơ thể hai người quấn chặt lấy nhau trong ánh đèn vàng, như hai chiếc bóng xoắn lại. Mồ hôi nhỏ giọt từ trán anh xuống cổ cô, lăn qua khe ngực rồi tan vào tấm ga trải giường đang nhàu nhĩ.
Tiếng da thịt va chạm, tiếng rên rỉ nghẹn ngào, tiếng thở dốc… đan xen trong căn phòng kín.
Khi tất cả kết thúc, Tâm Lam như người mất hồn. Toàn thân cô run lẩy bẩy, không biết là vì kiệt sức hay vì xấu hổ.
Anh nằm xuống bên cạnh, một tay vòng qua eo cô kéo lại sát ngực, cằm đặt lên vai cô, hơi thở đều đặn.
— “Tâm Lam…”
Cô không dám trả lời.
Anh cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai cô:
— “Tôi không cần em trở thành ai khác. Tôi chỉ cần em… không rời khỏi tôi.”
Lời thì thầm đó khiến tim cô như bị bóp nghẹt.
Không phải là cô ta… nhưng vẫn là của tôi.
Dù là thay thế, hay là thật… thì cô cũng đã bị nhốt lại rồi.
Sau cơn cực hạn, Tâm Lam nằm bất động trong vòng tay của người đàn ông vừa chiếm đoạt cô lần nữa. Mồ hôi thấm đẫm lưng, mái tóc dài rối bời dính vào gáy, cả thân thể như bị rút cạn sinh lực.
Tiêu Vân Lục vẫn chưa buông cô ra. Cánh tay anh siết lấy eo cô như kìm sắt, cằm đặt trên vai cô, hơi thở vẫn còn nặng nề, nóng rát.
Trong cơn mơ màng của cơ thể vừa bị bào mòn đến tận xương tủy, Tâm Lam nghe thấy giọng anh khẽ cất lên, đều đều:
— “Tâm Lam, em biết không…”
Cô nhắm mắt, cố gắng hít thở, nhưng vẫn lắng nghe.
— “…Tôi đã định sẽ không cần vợ. Không kết hôn. Không dây vào mớ phiền toái gọi là phụ nữ.”
Giọng anh không có cảm xúc, không trách móc, không dịu dàng. Chỉ như đang độc thoại một điều hiển nhiên.
— “Nhưng khi Tâm Nhã bỏ trốn, họ đưa em đến như một món hàng thay thế. Tôi tưởng em sẽ gào khóc, cầu xin, tìm cách rời đi.”
Ngón tay anh chậm rãi vuốt ve eo cô, nhẹ như lông vũ. Cô co người theo bản năng.
— “Nhưng em không chạy. Em chỉ khóc. Như một con mèo nhỏ bị ướt mưa, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong lồng.”
Một nụ hôn rơi lên gáy cô. Ấm, nhẹ, và khiến trái tim cô bất giác run lên.
— “Tôi ghét điều đó.”
Câu nói khiến cô mở bừng mắt.
— “Vì em làm tôi không thể dứt ra được.”
Cô quay đầu, bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn mình. Không còn vẻ lạnh lùng, cũng không còn dục vọng thiêu đốt, mà chỉ có một tia cảm xúc kỳ lạ — như tiếc nuối, như bất lực.
— “Em làm tôi muốn giữ lại.”
Tâm Lam không biết mình đã ngủ từ lúc nào. Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng, rèm vẫn kéo kín, nhưng tiếng chim ngoài vườn đã vang vọng.
Cô khẽ nhúc nhích, nhận ra cánh tay anh vẫn vòng qua eo mình. Hơi thở đều đều bên tai chứng tỏ anh vẫn đang ngủ — hoặc giả vờ ngủ.
Cô chậm rãi gỡ tay anh ra, từng chút một nhích người rời khỏi giường.
Chân vừa chạm đất, đầu gối đã mềm nhũn. Cơn đau từ nơi sâu nhất truyền tới, nhắc cô nhớ về tất cả những gì đã xảy ra đêm qua — không chỉ là thể xác bị chiếm hữu, mà là từng câu nói, từng ánh mắt, cứ khảm sâu vào trong trí óc cô.
Cô khoác áo ngủ, rón rén bước ra ban công, mở cánh cửa kính. Gió sớm lạnh và ẩm, mang theo mùi sương và hương hoa.
Từ tầng ba nhìn xuống, cả khu vườn rộng lớn hiện ra như tranh vẽ. Thế nhưng, giữa khung cảnh tĩnh lặng ấy, lòng cô lại trống rỗng.
Cô đang sống trong lồng son. Là chim bị khóa.
Cánh cửa ban công khẽ kêu "cạch", như một hồi chuông thức tỉnh. Cô quay đầu lại.
Tiêu Vân Lục đã tỉnh, ngồi tựa đầu giường, cầm cốc nước trên tay, nửa người vẫn để trần, cơ bắp săn chắc hiện rõ dưới ánh sáng mờ.
— “Thức dậy mà không báo tôi?”
Tâm Lam mím môi:
— “Em không muốn làm phiền anh.”
Anh đứng dậy, tiến đến gần. Cô theo bản năng lùi về phía ban công, nhưng bàn tay anh đã túm lấy cổ tay cô kéo lại.
— “Tôi đã nói rồi, đừng rời khỏi tôi.”
Tâm Lam ngẩng đầu:
— “Anh nói em không cần là ai khác. Nhưng anh vẫn luôn nhắc đến chị ấy… luôn để lại cho em những thứ của chị ấy.”
Tiêu Vân Lục im lặng một giây.
— “Phải. Tôi thừa nhận.” – Giọng anh trầm xuống. – “Lúc đầu, tôi nhìn em, chỉ thấy cái bóng của cô ta.”
— “Nhưng giờ…” – Ánh mắt anh tối lại, – “…khi chạm vào em, tôi không còn nhớ cô ta nữa.”
— “Tôi chỉ nghĩ đến em.”
Câu nói đó — “Khi chạm vào em, tôi không còn nhớ cô ta nữa” — như một làn gió lạnh luồn vào lồng ngực Tâm Lam, khiến cả người cô khựng lại.
Cô không biết mình nên thấy an ủi, hay nên đau đớn.
Anh quên được Tâm Nhã khi ở trên người cô... nhưng nếu một ngày không còn thân mật, không còn dục vọng, liệu anh có nhớ lại không?
Cô nhìn vào mắt anh, nơi ánh sáng ban mai phản chiếu một tầng sâu thẳm như biển đêm.
— “Em không muốn… chỉ là cái bóng của người khác.”
Tiêu Vân Lục cúi đầu nhìn cô, đầu ngón tay nâng cằm cô lên, ánh mắt thoáng lạnh.
— “Vậy thì đừng là cái bóng.”
— “Trở thành thật. Bằng cách làm tôi không thể rời bỏ em.”
Nói rồi, anh cúi xuống, hôn cô.
Nụ hôn lần này không quá cuồng dã như trước, mà lại chậm, sâu, và tràn ngập cảm xúc kỳ lạ. Môi anh lướt trên môi cô, lưỡi len lỏi dịu dàng, như muốn làm tan chảy tất cả sự cứng rắn trong trái tim nhỏ bé ấy.
Tâm Lam run lên.
Là run vì sợ.
Hay là… vì lòng cô, đã không còn bình yên nữa?
Anh bế cô trở lại giường, đặt cô nằm giữa những tấm ga trắng mềm mại. Không cần cởi áo, anh vén váy cô lên, kéo nhẹ đùi cô sang hai bên.
— “Không phải đêm nào cũng cần phải mạnh bạo,” – giọng anh trầm thấp bên tai cô, – “đôi khi… chỉ cần chậm thôi, cũng khiến người ta điên lên được.”
Khi anh tiến vào, động tác vô cùng chậm, vô cùng sâu.
Tâm Lam không thể kiềm lại được, ngón tay bấu chặt vào ga giường, thân thể rung lên theo từng nhịp.
— “A… ưm… nhẹ thôi… Lục…”
Tiếng gọi tên anh bật ra khỏi môi cô, khiến mắt Tiêu Vân Lục tối đi, môi anh ghì sát vào cổ cô, thở gấp:
— “Đúng… cứ gọi tên tôi như vậy.”
— “Cơ thể này, tiếng rên này, ánh mắt này… đều là của tôi.”
Cô cố ngăn tiếng rên, nhưng nơi mềm mại nhất đang bị anh chiếm lấy hoàn toàn, mỗi nhịp đâm vào đều khiến thần trí cô như vỡ vụn. Đầu óc trống rỗng, ý chí yếu ớt như lụa mỏng, chỉ còn bản năng nữ tính bị khơi gợi lên từng đợt.
— “Đừng… mạnh quá…”
— “Không đâu,” – anh cười khẽ, hôn lên trán cô, – “Tôi sẽ làm em nhớ... nhớ đến khi không thể rời tôi được nữa.”
Sau khi kết thúc, anh không rút ra ngay mà nằm đè lên người cô, môi vẫn không rời khỏi vai cô, tay vẽ nhè nhẹ lên bụng dưới cô như đánh dấu một vùng lãnh thổ vừa bị chiếm lấy.
— “Tâm Lam,” – giọng anh đã dịu hơn nhiều, – “Từ bây giờ, đừng nghĩ đến chuyện rời đi.”
— “Vì tôi sẽ không cho phép.”
Tâm Lam khẽ gật đầu, không phải vì phục tùng... mà vì cô biết, bản thân đã không còn quay đầu được nữa.
Tim cô… đã bị người đàn ông này nhấn chìm trong dục vọng, lời nói và quyền lực lạnh lẽo.
Dù ban đầu là thay thế, nhưng bây giờ…
Cô đã là người khiến anh nhớ tên mỗi đêm.