Cấm Ái

Chương 3: Ánh mắt người chồng lạnh như băng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng rọi qua rèm cửa như mọi ngày, nhưng không mang lại một chút ấm áp nào. Tâm Lam tỉnh giấc, trống rỗng và ê ẩm. Bên cạnh đã lạnh từ lâu — không còn hơi ấm, cũng không có mùi hương bạc hà dịu nhẹ mà cô đã dần quen sau ba đêm. Chiếc gối phẳng phiu như chưa từng có ai nằm. Không biết từ lúc nào, anh đã rời khỏi giường. Lặng lẽ như khi đến. Tâm Lam ngồi dậy, khoác chiếc áo choàng mỏng lên người rồi bước ra khỏi phòng. Lòng ngực hơi nặng, bàn chân lạnh buốt chạm lên sàn gỗ bóng loáng, vang lên từng tiếng “cạch cạch” rõ ràng trong không gian yên ắng đến ngột ngạt. Xuống tới phòng ăn, cô thấy Tống Uyên đang nói chuyện với người làm. Tiêu Vân Lục đang ngồi ở bàn ăn. Anh mặc sơ mi trắng, cà vạt xám tro thắt chỉnh tề, phong thái điềm tĩnh, ánh mắt bình thản như thể đêm qua không hề xảy ra điều gì. Cô bước chậm đến. — “Chào buổi sáng…” Tiêu Vân Lục không ngẩng đầu. Không nói. Không nhìn. Không một cái liếc. Cô đứng sững. Không khí đột nhiên như bị hút cạn, ngột ngạt đến mức hai tay cô vô thức siết chặt vạt áo. Tống Uyên thoáng nhìn, liền gật đầu lịch sự: — “Phu nhân, mời dùng bữa.” Cô lặng lẽ kéo ghế, ngồi xuống đối diện với người đàn ông vừa ôm mình trong tay cả đêm qua. Trên bàn, thức ăn vẫn được chuẩn bị chu đáo, phong phú. Nhưng cô không thể nuốt nổi. Tiêu Vân Lục ăn từng miếng rất nhàn nhã, như đang thưởng thức bữa sáng một mình. Cô muốn mở lời. Nhưng cổ họng khô khốc, ngôn từ tắc nghẹn. Cuối cùng, khi cô cố gắng lấy hết dũng khí để cất tiếng, anh đã đứng dậy. Chỉ để lại một câu: — “Tôi có cuộc họp. Không cần chờ cơm tối.” Rồi quay lưng bước đi, như thể cô chỉ là một cái bóng nhạt nhòa trong không khí. Tâm Lam không nhớ nổi mình đã ăn xong bữa sáng thế nào. Cô ngồi rất lâu ở ban công tầng ba, mắt dõi theo những cánh hoa trong vườn bị gió quật rơi, lòng như bị gió lạnh xuyên qua. Bàn tay siết chặt lấy tay vịn, móng tay hằn sâu vào da. Lạnh. Không phải thời tiết.

Mà là ánh mắt anh. Lạnh đến rợn người. Lạnh đến mức khiến cô nghi ngờ tất cả những dịu dàng, những cơn triền miên đêm trước chỉ là ảo ảnh của dục vọng. Tâm Lam không xuống dùng cơm tối. Cô ở lại trên tầng ba, ngồi trong phòng đọc sách đến tận khi trời tắt nắng. Ánh đèn trên trần phản chiếu đôi mắt vô hồn của cô trong gương. Một phần trong cô vẫn ngây ngốc chờ đợi — chờ âm thanh trầm trầm quen thuộc vang lên từ ngoài cửa, chờ tiếng bước chân dồn dập, chờ cảm giác bị đè ép xuống đệm như những đêm trước. Nhưng đến tận 10 giờ đêm, hành lang vẫn im lặng đến đáng sợ. Anh không về. Cô khẽ cười tự giễu. Có lẽ… cô đã mơ quá nhiều. Cô đã ảo tưởng những lần anh ôm cô, hôn cô, thì thầm bên tai là thứ gì đó thân mật. Cô đã nghĩ… nếu mình không còn là cái bóng, thì sẽ có thể giữ được trái tim anh? Nực cười. Thế nhưng đến 11 giờ 18 phút, cánh cửa phòng đột ngột mở. Tiêu Vân Lục bước vào, người còn vương mùi thuốc lá và mưa đêm. Cô vừa định đứng dậy thì đã bị anh áp sát. — “Anh...” Lời chưa kịp thốt, đã bị môi anh nuốt trọn. Nụ hôn không dịu dàng như mọi khi — mà mạnh bạo, bức ép, chứa đầy nỗi giận dữ không lời. Anh mút lấy môi cô, nghiến răng như trừng phạt, hôn đến khi khóe môi cô rớm máu. — “Anh đang tức giận?” – Cô thở gấp khi được buông ra, bàn tay ôm lấy ngực run rẩy. – “Vì điều gì…?” Tiêu Vân Lục không trả lời. Ánh mắt anh tối sầm, như thể có điều gì bên trong đang cuộn trào dữ dội. Rồi, anh bất ngờ đẩy mạnh cô xuống giường, cơ thể cao lớn đè lên ngay sau đó. — “Tôi đã bảo, đừng cãi lời.” – Anh nói khẽ, giọng như dội thẳng vào tai. – “Vì sao lại không đợi tôi?” — “Em… tưởng anh sẽ không…” — “Không quay lại?” – Tiêu Vân Lục bật cười khẽ. – “Tôi mà để em ngủ một mình sao?” Anh xé toạc áo ngủ trên người cô, không một chút do dự. Những chiếc khuy bắn ra, rơi xuống sàn như tiếng vỡ của kiêu hãnh mong manh. — “Anh hôm nay… không giống trước đây…” Tâm Lam nghẹn ngào. Không phải vì anh thô bạo — mà vì thứ trong mắt anh giờ đây không còn là lạnh lùng, cũng không phải dục vọng đơn thuần. Mà là sự giận dữ điên dại… pha trộn cả chiếm hữu và ghen tuông. Tay anh siết lấy eo cô, ghì sát vào người, ánh mắt khóa chặt đôi mắt ướt đẫm của cô: — “Em nghĩ tôi lạnh lùng sao?” — “Tôi lạnh… vì em khiến tôi muốn điên lên.” Đêm đó, không có lời dỗ dành. Không có dịu dàng. Chỉ có những cú va chạm mạnh mẽ, tàn bạo như trút giận, kéo dài suốt gần ba giờ đồng hồ. Anh không cho cô thời gian thở, không để cô kịp thích nghi. Mỗi lần tiến vào đều sâu đến tận cùng, mỗi lần rút ra đều khiến cô trống rỗng. — “Tiêu… Vân Lục… xin anh… chậm lại…!” — “Không. Em muốn rời tôi vào ban ngày, nhưng đêm đến… tôi sẽ khắc tôi vào xương em.” Từng câu, từng nhịp, như dập tan chút ý chí cuối cùng trong lòng cô. Cô rên lên không thành tiếng, nước mắt tràn ra, nhưng lần này… lại không phải vì đau. Là vì, trái tim cô đang bắt đầu mềm đi trước người đàn ông đáng sợ ấy. Từng nhịp thúc sâu không ngơi nghỉ, từng cú đâm mãnh liệt như muốn nghiền nát tất cả những gì còn sót lại trong cô. Tiêu Vân Lục không hề dịu xuống, mà ngược lại — càng lúc càng cuồng bạo, càng lúc càng dữ dội. — “Tôi đã nói rồi.” — “Chỉ cần tôi muốn… em, không có quyền từ chối.” Bên dưới thân anh, Tâm Lam như chiếc lá giữa giông bão, chỉ biết run rẩy và gồng lên để chịu đựng. Nhưng thân thể phản bội cô lần nữa. Mỗi cú va chạm thô bạo lại khiến nơi mềm mại bên trong co rút, đón lấy anh càng chặt hơn. — “A… không… đừng nữa…” — “Im miệng!” – Anh cúi xuống, dùng miệng bịt lấy tiếng rên của cô bằng một nụ hôn điên cuồng, đầu lưỡi tàn nhẫn khuấy đảo đến khi cô thở không nổi, phải bật khóc. Nước mắt cô tràn ra, chảy dài qua thái dương, ướt cả gối. Nhưng anh không dừng lại. Trái lại, khi cảm thấy hơi thở cô bắt đầu rối loạn, anh đột nhiên xoay người, kéo cô ngồi lên đùi mình, bắt cô đối mặt. Tâm Lam chưa kịp phản ứng thì thân thể đã bị giữ chặt, hạ thể vẫn đang gắn kết chặt chẽ. — “Tự mình động.” — “Không… không được… em không biết…” — “Học.” Tiêu Vân Lục nắm eo cô, nhấc nhẹ rồi ấn xuống. Một lần, hai lần… đến lần thứ ba, cô không chịu nổi, cơ thể mềm nhũn đổ vào vai anh. — “Không…” – Cô nức nở. – “Anh đang trừng phạt em sao…?” — “Không.” – Giọng anh trầm và khản đặc. – “Tôi đang khiến em không thể quên được tôi.” Anh lại nhấc cô lên cao hơn, rồi thả xuống một cú thật mạnh. Cả người Tâm Lam giật bắn, môi bật ra tiếng rên mất khống chế: — “Á… a…!” Thân thể cô hoàn toàn vỡ vụn trong tay anh. Mỗi cú va chạm đều như in sâu một dấu ấn lên cơ thể cô, một vết khắc lên tâm trí. Không đau… mà tê dại, nghẹt thở, hoang mang… nhưng đầy rẫy cám dỗ. Bàn tay anh lướt từ eo lên ngực cô, xoa nắn như trừng phạt, rồi bất ngờ ghì đầu cô lại, ép nhìn vào mắt anh: — “Nhìn tôi.” — “Từ giờ… khi em nhìn vào gương… khi em nhắm mắt… khi em nhớ lại cơ thể mình rên rỉ thế nào…” — “Em chỉ được nhớ đến tôi.” Tâm Lam mở to mắt. Cô không thể rời khỏi đôi mắt đen thẳm kia. Không phải vì lời đe dọa.

Mà là vì cô nhận ra… trong ánh mắt đó, không còn hoàn toàn là lạnh lẽo.
Có một thứ cảm xúc khác đang nhen nhóm.
Thứ cảm xúc… nguy hiểm hơn cả tình yêu. Tâm Lam không biết mình đã lên đến đỉnh mấy lần. Mỗi lần tưởng như bản thân đã hoàn toàn tan rã, Tiêu Vân Lục lại kéo cô trở lại vòng xoáy dục vọng điên cuồng, khiến cô không còn biết mình là ai, đang ở đâu. Cô khàn giọng, hai tay bấu lấy vai anh đến mức móng tay hằn đỏ cả da thịt. — “Vân Lục… xin anh… dừng lại đi…” Lời van xin yếu ớt không khiến anh chùn bước. Trái lại, đôi mắt sâu như vực của anh càng đen hơn, càng sáng lên thứ ánh nhìn đầy tính chiếm đoạt: — “Em biết mình gọi tên tôi bao nhiêu lần rồi không?” — “Em biết mình đã chủ động ôm lấy tôi mấy lần không?” — “Tâm Lam, em không có tư cách xin tôi dừng nữa.” Anh đổi tư thế, lật cô nằm sấp, hông nâng lên, hai tay ghì lấy eo cô từ phía sau. — “Không!” – Cô hét lên, giọng lạc hẳn. – “Tư thế này… không…” — “Im.” Câu ra lệnh ngắn gọn, nhưng tuyệt đối. Không đợi cô phản ứng, anh đã tiến vào từ phía sau một cách mạnh mẽ. Cảm giác hoàn toàn khác khiến cô bật khóc: — “Đau… đau lắm…!” — “Chịu đựng.” Anh ghì lấy tóc cô, kéo ngửa đầu cô ra sau, thì thầm vào tai: — “Em tưởng tôi không biết em giả vờ cứng rắn sao?” — “Cả ngày hôm nay em không ăn gì. Còn dám tránh mặt tôi.” — “Em muốn trừng phạt tôi? Hay muốn tôi phát điên lên?” — “Nếu là vế sau… thì em đã thành công rồi.” Từng nhịp thúc sâu dữ dội khiến cơ thể Tâm Lam như vỡ tung. Nhưng đáng sợ nhất không phải là thể xác, mà là tiếng thì thầm bên tai. Giọng anh như thuốc độc, nhỏ giọt từng câu một, xuyên qua mọi phòng tuyến mà cô tự xây cho mình. — “Cảm nhận đi, Tâm Lam.”
— “Chỗ này… nó kẹp tôi thế này… dám bảo không muốn sao?” Cô rên rỉ, muốn cắn vào gối nhưng anh không cho. Một tay bị giữ trên đầu, một tay bị trói vào eo. — “Tôi muốn nhìn em thế này. Muốn nghe tiếng rên của em khi bị tôi chiếm lấy như thú hoang.” — “Muốn em nhớ… đêm hôm nay… là lần đầu tiên em thực sự thuộc về tôi.” Tiếng va chạm vang vọng khắp căn phòng. Mùi mồ hôi, mùi thân thể, mùi dục vọng lẫn vào nhau nồng đậm. Tâm Lam bị ép đến mép giường, nước mắt rơi không ngừng nhưng miệng vẫn thở gấp, nơi mềm yếu phía dưới run rẩy, co rút từng đợt như nghênh đón mỗi cú dập sâu không nhân nhượng. Cuối cùng, khi anh ghì sát cô vào người, một cú thúc sâu đến tận cùng khiến cô hét lên nức nở. Đêm tối vỡ tan trong một trận cao trào cuối cùng. Cô ngất đi, ngay trong vòng tay của anh. Ánh đèn ngủ dịu nhẹ phủ lên căn phòng hỗn độn mùi hoan ái. Ga trải giường nhăn nhúm, vương đầy dấu vết tội lỗi, từ mồ hôi, máu, cho đến những vệt chất lỏng loang ẩm giữa vùng vải trắng tinh. Tâm Lam nằm co người lại trong chăn, thân thể đầy vết đỏ tím. Mí mắt sưng vì khóc, môi rách, cổ lấm tấm dấu hôn, ngực cũng chẳng còn lành lặn. Tiêu Vân Lục vẫn chưa ngủ. Anh ngồi ở mép giường, nửa người trần trụi, tay kẹp điếu thuốc chưa châm lửa. Ánh mắt dõi theo bóng lưng run rẩy của cô — đôi vai gầy khẽ run lên từng đợt như cố nén tiếng khóc. Một lát sau, anh dập thuốc, trở lại bên giường. Tâm Lam giật mình, co người lại theo bản năng. — “Tôi sẽ không động vào em nữa.” – Giọng anh đã dịu đi, trầm khàn vì mệt mỏi và dục vọng bị giải tỏa. – “Tối nay đủ rồi.” Cô không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Cái gật đầu nhỏ như thể nói với chính bản thân: “Cảm ơn vì đã tha cho tôi.” Nhưng rồi, giây sau, cô cảm thấy cả cơ thể mình bị bao bọc trong vòng tay rắn chắc. — “Tiêu Vân Lục…?” Anh không nói gì, chỉ ôm lấy cô thật chặt từ phía sau, như sợ nếu lơi tay, cô sẽ tan biến mất. — “Tôi biết mình đáng sợ.” – Giọng anh rì rầm bên gáy cô. – “Càng ở gần em, tôi càng mất kiểm soát.” Tâm Lam quay đầu lại, ngước mắt nhìn người đàn ông phía sau mình — người đã lạnh lùng như băng vào ban ngày, tàn bạo như thú dữ vào ban đêm, và giờ đây lại… yếu đuối đến kỳ lạ. — “Vì sao…?” – Cô hỏi, giọng khản đặc. – “Vì sao anh lại không buông tay?” — “Vì tôi không thể.” – Anh khẽ thở ra, tay ôm siết hơn một chút. – “Tôi không cho phép em rời đi. Không cho phép em yêu người khác. Không cho phép em ghét tôi.” — “Vì ngay cả tôi… cũng không hiểu mình muốn gì ở em.” Lời thú nhận ấy khiến lòng Tâm Lam như bị siết lại. Cô từng nghĩ anh là người không có cảm xúc, rằng anh chỉ chiếm hữu vì dục vọng và quyền lực. Nhưng giờ đây, cô mơ hồ cảm nhận được — sâu bên dưới lớp vỏ lạnh lùng đó là một cơn cuồng phong đang gào thét. Cô… đang bị kéo vào cơn lốc ấy, không thể thoát ra. Không phải bởi thân thể, mà là bởi trái tim. — “Em… sẽ không đi.” – Cô thì thầm. Lồng ngực anh khẽ chấn động, như không ngờ. Tâm Lam nhắm mắt lại. Cô biết rõ, mình đã không còn đường lui nữa. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, bên cạnh đã trống. Chỉ còn hơi ấm thoảng lại. Trên gối, là một tờ giấy nhớ nhỏ, với dòng chữ viết tay bằng nét mực đậm: "Em cần gì, cứ bảo Tống Uyên. Tôi về trễ." – V.L. Cô nhìn chằm chằm vào nét chữ ấy rất lâu. Trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm xúc… kỳ lạ. Không ấm, cũng chẳng rõ là ngọt hay đắng. Chỉ là, cô biết — tối nay, người đàn ông đó sẽ lại quay về. Và cô sẽ không trốn thoát khỏi vòng tay lạnh lẽo ấy nữa.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!