Ánh nắng chiều rọi qua cửa sổ lớn, hắt lên sàn gỗ bóng loáng của căn biệt thự. Minh Khang dựa vào khung cửa phòng mình, tay cầm chiếc máy ảnh DSLR, nhưng mắt lại không hề tập trung vào khung hình. Mọi giác quan của anh đều hướng về người phụ nữ đang đứng dưới nhà, sắp xếp lại bó hoa ly trắng trên bàn ăn.
Đó là Hạ An, mẹ kế mới cưới của anh, người vừa chuyển đến căn nhà này hai tuần trước.
Cô ấy đẹp một cách khó chịu.
Không phải kiểu đẹp rực rỡ, phô trương, mà là một vẻ đẹp thanh lịch, kín đáo nhưng lại ẩn chứa một sức hấp dẫn chết người. Hôm nay, cô mặc một chiếc váy linen màu be nhạt, tay áo dài, cổ tròn, nhìn qua thì cực kỳ giản dị, nhưng Khang biết rõ. Chiếc váy không hề có lớp lót, và mỗi khi cô di chuyển, ánh sáng lại vô tình phơi bày đường nét cơ thể bên trong.
Hạ An vừa xoay người lấy lọ hoa, mái tóc đen mượt dài ngang lưng khẽ lướt qua vai trần, lộ ra một chút da thịt trắng ngần. Khang gần như có thể cảm nhận được mùi hương dịu nhẹ, sang trọng của cô - hương hoa cam Bergamot và xạ hương mà anh từng ngửi thấy đâu đó. Nó bao trùm căn nhà, đánh dấu sự hiện diện của một "người lạ" hoàn toàn mới.
"Cô ta là vợ của bố mình," Khang tự nhắc nhở bản thân, siết chặt chiếc máy ảnh. "Chỉ là vợ của bố mình."
Mối quan hệ của Khang với bố anh, ông Hải, vốn đã lạnh nhạt kể từ khi mẹ Khang mất. Việc ông Hải cưới một người phụ nữ chỉ 30 tuổi—chỉ lớn hơn Khang chín tuổi—đã tạo ra một rào cản vô hình, nhưng mạnh mẽ. Đối với Khang, Hạ An không chỉ là mẹ kế, cô còn là sự xâm phạm vào không gian riêng tư, là biểu tượng của sự thay đổi mà anh không muốn chấp nhận.
Hạ An ngẩng đầu lên, như cảm nhận được ánh mắt quan sát từ trên lầu. Ánh mắt cô chạm vào Khang. Khang giật mình, vội vã đưa máy ảnh lên giả vờ chụp ảnh trần nhà.
Hạ An mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng và vô hại.
"Minh Khang, con không xuống dùng bữa tối sao?" Giọng cô thanh thoát, dịu dàng, nhưng đối với Khang, nó lại mang một âm điệu khiêu khích không rõ ràng.
Anh thả máy ảnh xuống, đi xuống cầu thang. Anh cố tình bước nhanh và mạnh, như muốn tạo ra một lực cản với sự dịu dàng quá mức của cô. Khi đến tầng trệt, anh thấy cô đang cúi người kiểm tra nhiệt độ của món súp.
Khoảnh khắc va chạm đầu tiên:
Khi Khang đi ngang qua, anh vô tình, hay cố ý, khuỷu tay anh lướt qua vai cô. Dù chỉ là một cái chạm thoáng qua, anh cảm nhận rõ sự mềm mại của làn da cô dưới lớp vải linen mỏng manh. Nó nóng ran, như một dòng điện chạy dọc cánh tay anh.
Hạ An khẽ rùng mình, thẳng người dậy, hai má hơi ửng hồng. Cô không nhìn vào mắt anh, chỉ tập trung đặt chiếc muỗng trở lại nồi súp.
"Xin lỗi," Khang nói, giọng anh trầm hơn bình thường một chút, có chút khàn. "Tôi không cố ý."
Hạ An lắc đầu, mỉm cười nhẹ. "Không sao. Con cứ tự nhiên, bữa tối gần xong rồi."
Cô quay đi, nhưng Khang vẫn đứng đó, ngửi thấy một chút mùi hương tinh dầu chanh lẫn trong mùi xạ hương và mùi hoa, một hỗn hợp kích thích khứu giác của anh.
Anh ngồi vào bàn, giữ khoảng cách tối đa. Anh nhìn cô di chuyển: cô cúi người, cô xoay người, cô đưa tay lấy đĩa. Mọi cử động đều chậm rãi, duyên dáng, nhưng lại khiến Khang cảm thấy bứt rứt trong người. Anh tự hỏi, một người phụ nữ trẻ như vậy, tại sao lại chọn kết hôn với một người đàn ông hơn mình 25 tuổi? Chắc chắn phải có một bí mật gì đó.
Trong lúc cô đang bưng đĩa thịt ra, Khang liếc nhìn phòng làm việc của bố. Ánh sáng đã tắt. Ông Hải vẫn chưa về. Điều đó có nghĩa là: tối nay chỉ có Khang và Hạ An trong căn nhà rộng lớn này.
Hạ An đặt đĩa xuống. Chiếc váy linen bị kéo căng nhẹ ở eo, và Khang thề rằng anh thấy rõ đường viền chiếc ruy băng ren mỏng manh của áo ngực cô qua lớp vải.
Khang nuốt khan. Dục vọng tội lỗi bắt đầu râm ran trong huyết quản của một người đàn ông 21 tuổi.
"Ngày mai," Hạ An nói, phá vỡ sự im lặng. "Bố con sẽ đi công tác Singapore ba ngày."
Cô đưa mắt nhìn Khang, ánh mắt mang theo một sự thăm dò khó hiểu. "Con có cần cô giúp gì không? Việc học, hay bất cứ điều gì?"
Khang nhếch mép. "Không cần đâu, thưa cô An. Tôi lớn rồi. Tôi biết cách tự chăm sóc bản thân."
Nhưng ánh mắt anh không nói lên điều đó. Ánh mắt anh đang nói rằng anh không thể rời mắt khỏi đường cong dưới lớp váy giản dị kia, và rằng sự vắng mặt của người cha sẽ mở ra một khoảng trống nguy hiểm trong ngôi nhà này, một khoảng trống đầy rẫy sự cám dỗ và căng thẳng tình dục dồn nén.
Hạ An không trả lời, chỉ nhẹ nhàng rót cho Khang một ly nước cam. Khang biết, trò chơi đã bắt đầu. Mặc dù anh chưa biết luật chơi, nhưng anh đã sẵn sàng để trở thành người chiến thắng.
Tôi sẽ tìm ra bí mật của cô, Hạ An. Khang tự nhủ. Và rồi, cô sẽ không thể che giấu sự gợi cảm này thêm được nữa.