Khang không tài nào chợp mắt được đêm đó. Hình ảnh Hạ An trong chiếc váy linen mỏng manh cứ luẩn quẩn trong tâm trí anh. Không phải sự gợi cảm lồ lộ, mà chính là sự kín đáo giả tạo đó mới càng khiến Khang phát điên. Cô như một món quà được gói ghém cẩn thận, thách thức anh khám phá.
Sáng hôm sau, Khang xuống bếp thì thấy Hạ An đã chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay, cô mặc một bộ đồ thể thao màu xám, mái tóc búi cao gọn gàng, nhưng bộ đồ ôm sát lại càng tôn lên những đường cong quyến rũ không thể chối cãi. Sự năng động này lại mang một vẻ quyến rũ hoàn toàn khác.
"Bố con vừa đi rồi," Hạ An nói, giọng hơi thấp, "Sáu giờ sáng. Bố dặn cô chăm sóc con."
"Tôi nói rồi, tôi không phải trẻ con," Khang đáp lại cụt lủn, nhưng ánh mắt anh lại dừng lại ở chiếc cổ trắng ngần và bờ vai săn chắc của cô.
Trong lúc Khang đang ăn, Hạ An bắt đầu thu dọn đồ đạc cá nhân còn sót lại trong phòng khách để mang lên phòng ngủ chính.
Cô ôm một hộp carton nhỏ. Khang gần như không để ý cho đến khi chiếc hộp bị trượt khỏi tay cô một chút, và một góc của nó bị rách.
Qua khe rách, Khang thoáng thấy thứ gì đó lấp lánh và màu đỏ sẫm. Nó không giống bất kỳ thứ gì một nhà thiết kế nội thất bình thường sẽ giữ. Nó trông giống... vải satin hoặc ren chất lượng cao, với một độ bóng và màu sắc cực kỳ gợi tình. Khang thậm chí còn thấy một góc của một chiếc dây đeo kim loại mỏng và lạ mắt.
"Ôi!" Hạ An kêu khẽ, nhanh chóng ôm chặt chiếc hộp vào ngực. Động tác đó gần như là phản xạ tự vệ. Gương mặt cô bỗng chốc mất đi sự bình tĩnh thường ngày, thay vào đó là một vẻ hoảng hốt thoáng qua.
Ánh mắt Khang và cô giao nhau. Trong khoảnh khắc đó, Khang thấy rõ sự sợ hãi và bí mật đằng sau đôi mắt trong veo của Hạ An.
"Có chuyện gì vậy?" Khang hỏi, giả vờ quan tâm, nhưng giọng anh ẩn chứa sự tò mò sắc bén.
Hạ An lắc đầu, ép chiếc hộp vào lòng như một vật báu. "Không có gì. Chỉ là một vài đồ lưu niệm cũ thôi."
Cô nhanh chóng lướt lên cầu thang, gần như là chạy trốn. Khang nhìn theo bóng lưng vội vã của cô, cảm giác nghi ngờ biến thành sự chắc chắn.
Cô ta đang giấu giếm.
Sau khi ăn sáng xong, Khang bắt đầu kế hoạch của mình. Anh biết chiếc hộp đó chắc chắn đã được cất trong phòng ngủ chính.
Anh đi loanh quanh tầng trệt một lúc, giả vờ xem TV. Khi chắc chắn Hạ An đang ở trên lầu, anh lặng lẽ lên tầng, dùng chiếc máy ảnh của mình để kiểm tra các góc khuất.
Phòng ngủ chính: Cánh cửa gỗ sồi đóng kín.
Khang đứng sát vào cánh cửa. Anh nghe thấy tiếng lách cách của tủ quần áo, rồi tiếng thở dài nhẹ của cô. Anh áp tai vào cửa, cố nghe thêm điều gì đó.
Không có gì.
Anh biết việc đột nhập là không thể, nhưng Khang lại nhớ đến thói quen nghề nghiệp của mình: quan sát, tìm kiếm góc độ, rình mò vẻ đẹp ẩn giấu.
Anh đi đến phòng làm việc cũ của bố, nơi đối diện phòng ngủ chính. Đây là nơi Khang thường đến để chụp ảnh đường chân trời lúc hoàng hôn.
Anh nhìn qua ô cửa sổ lớn. Cửa sổ phòng ngủ chính đang mở hờ. Khang không thể thấy gì rõ ràng, nhưng anh có thể thấy một chiếc khăn tắm trắng vắt trên thành ghế.
Đột nhiên, anh nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Hạ An đang tắm.
Sự căng thẳng trong người Khang đạt đến đỉnh điểm. Anh nhẹ nhàng bước đến cửa phòng mình, mở hé, và nhìn thẳng vào phòng ngủ chính.
Bên trong, ánh sáng mờ ảo, nhưng cửa phòng tắm hơi mở. Khang không thể thấy cô, nhưng anh có thể tưởng tượng ra Hạ An đang đứng dưới vòi sen, những giọt nước chảy dọc theo cơ thể hoàn hảo mà anh chỉ được nhìn lén qua lớp vải.
Tâm trí anh tràn ngập những hình ảnh trần trụi, khiêu dâm về cô, về bí mật trong chiếc hộp đỏ sẫm kia.
Rồi, một âm thanh vang lên: tiếng lạch cạch của kim loại rơi xuống sàn. Có lẽ là chiếc khóa vòng cổ hoặc vật trang sức nào đó. Sau đó là một tiếng thét nhỏ, rồi tiếng cửa phòng tắm đóng sầm lại.
Mặc dù Khang không thấy gì, nhưng sự kiện nhỏ này đã củng cố quyết tâm của anh: Hạ An có một bí mật. Và bí mật đó, bằng cách nào đó, liên quan đến một vẻ đẹp trần trụi, khiêu gợi mà cô đang cố gắng che giấu.
Anh sẽ tìm ra nó. Khang quay trở lại phòng mình, tay anh run run. Anh không còn cảm thấy ác cảm nữa, chỉ còn lại sự ham muốn thuần túy và tò mò mãnh liệt.
Cánh cửa đã đóng, nhưng sự khám phá mới chỉ bắt đầu. Khang nhìn chằm chằm vào bức tường ngăn cách giữa hai người, và lên kế hoạch cho ngày mai, ngày mà cha anh chính thức vắng mặt.