Khang trở về nhà khi trời đã tối hẳn. Ánh đèn vàng ấm áp từ trong nhà hắt ra, khiến căn biệt thự trông mời gọi, nhưng Khang lại cảm thấy một sự căng thẳng ngột ngạt. Anh khóa cửa xe, bước vào, và ngay lập tức ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Hạ An.
Cô đang ở phòng khách, ngồi trên sofa, chăm chú đọc một cuốn sách thiết kế. Cô đã thay đồ, mặc một chiếc váy len dài, mềm mại, màu xám tro. Trông cô hoàn toàn thanh lịch và bình thường, một sự đối lập trớ trêu với những hình ảnh trần trụi mà Khang vừa xem.
"Con về rồi à? Bữa tối cô để trong lò vi sóng," Hạ An nói, đặt cuốn sách xuống, ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng vẫn rất dịu dàng.
"Cảm ơn," Khang đáp, giọng anh trầm và có phần sắc lạnh hơn bình thường.
Anh đi thẳng vào bếp, nhưng không hề hâm nóng bữa tối. Anh chỉ uống một cốc nước lạnh, rồi lại quay ra phòng khách.
"Cô An," Khang gọi, đứng dựa vào khung cửa, tạo ra một rào cản vô hình. "Tôi có thể chụp một vài bức ảnh về bố cục ánh sáng trong phòng ngủ chính được không? Đồ án của tôi cần một chút không gian ấm áp."
Hạ An hơi cau mày. "Phòng ngủ chính? Có cần thiết không, Khang? Cô nghĩ phòng con cũng đủ đẹp rồi mà."
"Không," Khang kiên quyết, "Phòng tôi quá hiện đại. Tôi cần cảm hứng cổ điển hơn. Cô có thể ra ngoài một lát không? Tôi chỉ mất khoảng mười lăm phút."
Cô lưỡng lự, rồi thở dài. "Được rồi. Nhưng đừng động vào đồ đạc của cô. Cô có một vài tài liệu thiết kế quan trọng đang để trên bàn."
"Tất nhiên." Khang nở một nụ cười mà anh biết là trông không mấy thân thiện.
Hạ An đứng dậy, đi xuống bếp lấy nước. Khang ngay lập tức nắm lấy cơ hội.
Xâm nhập:
Anh nhanh chóng đi lên tầng. Cánh cửa phòng ngủ chính chỉ khép hờ. Anh đẩy nhẹ.
Phòng ngủ rộng lớn, được thiết kế trang nhã, nhưng Khang không quan tâm đến nội thất. Ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ tạo ra một bầu không khí thân mật và bí ẩn.
Anh đi thẳng đến tủ quần áo âm tường lớn. Anh không dám mở tủ, mà chỉ tập trung vào chiếc bàn trang điểm và một chiếc rương nhỏ đặt dưới chân giường—nơi có khả năng chứa chiếc hộp carton hôm trước.
Quả nhiên, chiếc rương đã được khóa cẩn thận.
Khang nhìn quanh, cảm thấy thất vọng. Bí mật được bảo vệ quá kỹ.
Anh quay sang chiếc bàn trang điểm. Mọi thứ đều ngăn nắp, trừ một ngăn kéo bên dưới cùng không khóa. Anh kéo nhẹ ra.
Bên trong không phải mỹ phẩm hay trang sức. Đó là một khu vực cất giữ những thứ riêng tư hơn.
Khang đưa tay chạm vào. Anh thấy một chiếc áo choàng lụa màu đỏ rượu, mềm mại và lạnh buốt dưới đầu ngón tay. Kế bên là một chai tinh dầu mát-xa hương gỗ đàn hương.
Rồi, ngón tay anh chạm vào thứ khác. Nó mềm mại, nhẹ như lông vũ, nhưng có những đường viền ren gồ ghề. Khang từ từ kéo nó ra.
Đó là một bộ đồ lót ren màu đen tuyền. Chiếc quần lót mỏng manh đến mức gần như vô hình, và chiếc áo ngực chỉ là những mảnh ren ghép lại một cách táo bạo, đủ để che đi nhưng lại đủ để khiêu khích ánh mắt người nhìn. Nó không phải là đồ lót mặc hàng ngày, nó là trang phục của Artemis.
Khang giữ chiếc áo ngực trong tay. Anh đưa nó lên mũi. Mùi hương của Hạ An nồng nàn hơn, pha trộn giữa xạ hương quen thuộc và một chút mồ hôi khô, ấm áp. Cảm giác vải ren mỏng tang cọ vào lòng bàn tay anh mang lại sự kích thích trực tiếp hơn cả những bức ảnh anh đã xem.
Đột nhiên, Khang nghe thấy tiếng bước chân đang tiến gần cầu thang.
Hạ An. Cô ấy quay lại.
Khang luống cuống nhét chiếc đồ lót vào lại ngăn kéo, đẩy mạnh. Anh vơ vội lấy chiếc máy ảnh và làm bộ chụp nhanh một góc trần nhà.
Đối mặt:
Hạ An bước vào phòng. Cô nhìn Khang, ánh mắt sắc hơn một chút.
"Con xong chưa, Khang?"
"Rồi. Xong rồi," Khang trả lời, giọng hơi hụt hơi. Anh cố gắng không nhìn vào ngăn kéo.
Hạ An tiến lại, đi ngang qua anh để kiểm tra rèm cửa. Khi cô đi qua, Khang thoáng thấy chiếc eo thon thả của cô, chỉ cách anh vài phân.
"Cảm ơn con đã giữ lời," cô nói, quay lại và nhìn thẳng vào Khang. Có một điều gì đó trong ánh mắt cô, một sự nhận biết nhỏ bé mà Khang không thể nắm bắt được. Cô có biết anh đã chạm vào đồ vật cá nhân của cô không?
Khang bước ra khỏi phòng, cố gắng giữ nhịp thở đều đặn.
"Tôi đi ngủ đây. Chúc cô ngủ ngon, cô An."
"Ngủ ngon, Khang."
Anh đóng cửa phòng mình lại, dựa lưng vào đó. Bàn tay anh vẫn còn vương lại mùi hương tinh tế và cảm giác mềm mại của chiếc ren đen kia.
Anh đã xâm phạm không gian riêng tư của cô. Anh đã chạm vào bí mật trần trụi của cô. Và giờ đây, sự tò mò đã biến thành một loại ham muốn thể xác không thể kiểm soát được. Anh biết mình không thể dừng lại ở đây. Anh cần nhiều hơn.
Artemis. Cái tên đó cứ vang vọng trong đầu Khang như một lời nguyền khiêu khích. Anh biết mình sắp bước vào một trò chơi nguy hiểm và cấm đoán.