Hai ngày trôi qua, bầu không khí trong nhà vẫn giữ nguyên sự căng thẳng ngầm. Hạ An giữ thái độ bình thản, tiếp tục công việc thiết kế của mình tại phòng làm việc cũ của ông Hải. Khang thì đóng vai một sinh viên chăm chỉ, nhưng thực chất anh đang dành phần lớn thời gian trên máy tính, đắm chìm trong những bức ảnh "Artemis" mà anh đã tìm thấy, so sánh chúng với Hạ An đang sinh hoạt trong nhà.
Mỗi khi Hạ An di chuyển, mỗi khi cô cúi xuống lấy đồ, Khang lại tưởng tượng cô trong những bộ đồ lót ren rực lửa, và sự ham muốn tội lỗi càng lúc càng lớn dần.
Tối hôm đó, Khang đang định đi ngủ thì Hạ An gọi anh từ tầng trệt.
"Minh Khang, cô có chuyện nhờ con một chút được không?"
Khang xuống tầng. Hạ An đang đứng cạnh phòng giặt, vẻ mặt hơi bối rối.
"Máy giặt nhà mình hơi bị trục trặc. Cô đã gọi thợ rồi, nhưng họ chỉ đến được ngày mai. Mẻ đồ này là đồng phục cô cần gấp cho buổi họp sáng sớm mai. Cô có thể nhờ con giặt tay giúp cô không? Chỉ là đồ mỏng nhẹ thôi."
Đó là một lời đề nghị hoàn toàn bình thường, nhưng đối với Khang, nó lại là một sự khiêu khích không chủ ý. Anh gật đầu, cố gắng giữ vẻ mặt vô cảm.
"Được rồi. Đồ của cô đâu?"
Hạ An chỉ vào một chiếc giỏ mây. Khang đưa mắt nhìn vào trong.
Bên cạnh vài chiếc áo sơ mi lụa và khăn choàng, anh thấy một thứ không thể nhầm lẫn được: một chiếc áo ngực dây mảnh và một chiếc quần lót ren mỏng màu trắng kem. Chúng không phải là đồ lót bình thường, mà là loại Khang tin chắc là một phần trong bộ sưu tập Artemis của cô. Chúng mỏng đến mức gần như vô thực, và hơi ẩm ướt, chứng tỏ cô vừa thay ra.
Tiếp xúc thân mật:
Hạ An nhanh chóng lấy chiếc giỏ ra, như sợ Khang sẽ nhìn quá lâu. "Cảm ơn con nhiều. Sáng mai cô sẽ mang đi ngay."
Cô quay đi. Khang bước vào phòng giặt, khóa trái cửa.
Anh đổ nước ấm vào bồn rửa lớn, cho xà phòng giặt đồ tinh tế vào. Mùi xà phòng trộn lẫn với mùi hương cơ thể của Hạ An còn vương lại trên những món đồ.
Khang bắt đầu giặt những món đồ ngoài. Rồi anh chạm đến chiếc áo ngực.
Anh cầm chiếc áo ngực bằng hai đầu ngón tay. Vải ren mềm mại, lạnh buốt và ướt át dính vào da anh. Anh cảm thấy như mình đang xâm phạm cô một cách trần trụi nhất. Anh không chỉ giặt đồ, anh đang khám phá sự riêng tư của cô.
Anh lật chiếc áo ngực lại, chạm vào lớp đệm ngực. Anh tưởng tượng vòng một hoàn hảo của Hạ An được nâng niu bởi chiếc áo này. Cảm giác mềm mại và đàn hồi của vật liệu làm Khang rùng mình.
Anh không thể ngăn mình làm điều đó. Khang đưa chiếc áo ngực lên mũi, hít một hơi thật sâu. Mùi xạ hương, mùi tinh dầu hoa nhài và một chút mồ hôi mặn của phụ nữ quyện vào nhau, tạo thành một mùi hương kích thích, lôi cuốn một cách dâm dục.
Khang nhắm mắt lại, cảm thấy một cơn nóng rực chạy dọc cơ thể. Anh cương cứng ngay lập tức, cảm giác tội lỗi bị lu mờ hoàn toàn bởi sự ham muốn thuần túy. Anh đang một mình trong phòng giặt, bị bao vây bởi sự riêng tư của người mẹ kế gợi cảm.
Đây là đồ của cô ấy, đồ của Artemis. Anh nghĩ, bàn tay siết chặt chiếc áo ngực ẩm ướt.
Anh nhanh chóng hoàn thành việc giặt, sợ rằng nếu ở lại lâu hơn, anh sẽ không kiềm chế được mà làm điều gì đó điên rồ. Anh nhẹ nhàng vắt khô và treo chúng lên móc.
Trước khi ra khỏi phòng giặt, Khang nhìn lại chiếc áo ngực trắng kem đang treo lủng lẳng trong không gian mờ tối. Nó trông như một lời mời gọi.
Khang đi thẳng lên phòng, tắm nước lạnh để dập tắt ngọn lửa trong người. Nhưng sự kích thích từ việc chạm vào đồ lót của Hạ An còn mãnh liệt hơn cả việc nhìn vào ảnh của cô. Nó là thân mật và cấm kỵ hơn bất kỳ hành vi rình mò nào.
Tâm trí Khang vang lên tiếng nói: Nếu cô không muốn tôi nhìn thấy cô trong bộ đồ này, thì tại sao cô lại để tôi chạm vào nó?
Anh đã tiến thêm một bước nữa trong trò chơi này. Anh không chỉ là người quan sát, anh đã trở thành người tham gia vào sự riêng tư của Hạ An, người biết rõ mùi hương và độ mềm mại của những thứ cô che giấu.
Khang nằm trên giường, biết rằng đêm nay sẽ lại là một đêm dài và đầy những giấc mơ khiêu gợi về mẹ kế của mình. Anh đang chờ đợi, chờ đợi cơ hội để sử dụng vũ khí bí mật anh có trong tay.