cám dỗ trong khu vực cấm

Chương 1: TRỞ LẠI VÀ CÁI NHÌN LẠNH LÙNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Chi siết chặt quai túi xách, ngước nhìn tấm biển hiệu bằng đồng sáng loáng khắc tên tập đoàn K&L, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ trào dâng. Ba năm. Ba năm kể từ ngày cô rời khỏi nơi này vì một cơ hội mới tốt hơn, giờ đây cô trở lại với một vị thế hoàn toàn khác: Trưởng phòng Marketing.

Sự thay đổi lớn nhất không nằm ở kiến trúc nội thất của K&L, mà ở vị trí cao nhất.

Người cũ... nay là Tổng Giám đốc.

An Chi chỉnh lại chiếc váy công sở màu xám than, bước vào sảnh chính. Mọi ánh mắt lướt qua cô đều đầy tò mò và đánh giá, nhưng cô đã quá quen với điều đó. Vẻ ngoài thanh lịch, mái tóc đen suôn mượt và phong thái tự tin là vỏ bọc hoàn hảo cho sự căng thẳng đang luẩn quẩn trong lòng cô.

Cô được dẫn lên tầng cao nhất, nơi phòng Tổng Giám đốc tọa lạc, một khu vực yên tĩnh và trang trọng tách biệt. Cánh cửa gỗ mun mở ra, An Chi đối diện với bàn làm việc lớn.

Và anh. Lãnh Kiên.

Khác với hình ảnh một Trưởng phòng Dự án nhiệt huyết, có phần hơi kiêu ngạo ba năm trước, Lãnh Kiên bây giờ toát ra khí chất của người đứng đầu. Bộ vest đen may đo hoàn hảo càng tôn lên thân hình cao ráo, vạm vỡ. Mái tóc cắt gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh không chút biểu cảm, và đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, lạnh lùng.

An Chi tự hỏi, anh có nhận ra cô không?

"Chào Tổng Giám đốc Lãnh," An Chi chủ động đưa tay ra, giọng nói chuyên nghiệp, không chút cảm xúc riêng tư. "Tôi là An Chi, nhận chức Trưởng phòng Marketing từ hôm nay."

Lãnh Kiên ngước lên, ánh mắt anh lướt qua cô, chậm rãi và sắc lạnh như lưỡi dao cạo. Cái nhìn đó dừng lại ở tay cô vài giây, nhưng anh không hề đưa tay ra bắt.

"Mời ngồi, cô An," Giọng nói của anh trầm và vang, không còn chút ấm áp nào như cô nhớ. Anh gật đầu nhẹ, chỉ vào chiếc ghế đối diện. "Tôi đã xem hồ sơ của cô. Kinh nghiệm tốt. Nhưng K&L không cần người tốt, cần người giỏi nhất. Hy vọng cô hiểu được áp lực ở đây."

An Chi biết anh đang ngầm cảnh cáo. Anh đang đặt ra ranh giới rõ ràng: Mối quan hệ cũ, dù là gì đi nữa, cũng không có chỗ đứng trong công việc.

"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho điều đó," An Chi đáp, cô rút tay lại, hai bàn tay siết chặt dưới bàn. "Tôi tin tôi có thể đáp ứng được kỳ vọng của Tổng Giám đốc."

Lãnh Kiên dựa lưng vào ghế, đan mười ngón tay vào nhau, tạo thành một hình tam giác hoàn hảo trước môi. Anh im lặng đánh giá cô. Sự căng thẳng trong không khí dày đặc đến mức An Chi gần như có thể nghe thấy nhịp tim mình đang đập. Cô nhớ lại một đêm mưa ba năm trước, khi cô và anh đã có một cuộc tranh luận nảy lửa về một dự án thất bại. Đêm đó, cô đã thấy Lãnh Kiên mất bình tĩnh, anh đã...

Dừng lại, An Chi. Quá khứ là quá khứ.

"Phòng Trợ lý và Marketing sẽ nằm ở tầng 15. Thư ký riêng của tôi sẽ đưa cô đi làm thủ tục," Lãnh Kiên cuối cùng lên tiếng, giọng nói khô khan. "Chúng ta sẽ có một buổi họp riêng vào chiều thứ Sáu để cô trình bày kế hoạch Marketing cho quý tới."

"Đã rõ, Tổng Giám đốc," An Chi đứng dậy, cảm thấy nhẹ nhõm vì cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này đã kết thúc.

Khi An Chi quay lưng bước về phía cửa, giọng Lãnh Kiên bất chợt vang lên sau lưng, mang theo chút gì đó khó nắm bắt.

"Chi... À không, cô An." Anh đã gọi tên cô, sau đó tự sửa lại. "Tôi hy vọng lần này, cô sẽ không bỏ cuộc giữa chừng."

Câu nói đó như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào tự ái của An Chi. Anh đang ám chỉ việc cô đã đột ngột rời K&L ba năm trước.

An Chi quay lại, ánh mắt cô chạm thẳng vào anh, không né tránh. "Tôi sẽ không bỏ cuộc, thưa Tổng Giám đốc. Tham vọng của tôi đã lớn hơn rất nhiều."

...

Buổi chiều đầu tiên ở K&L trôi qua trong áp lực. Mọi người đều biết cô là nhân viên mới được Lãnh Kiên trực tiếp tuyển dụng, nên sự ghen tị và dò xét từ các phòng ban khác là điều không tránh khỏi.

Đặc biệt là từ Viên Tuyết, thư ký riêng của Lãnh Kiên. Viên Tuyết là một người phụ nữ xinh đẹp, sắc sảo, luôn đeo bám Lãnh Kiên như hình với bóng. Ánh mắt Viên Tuyết dành cho An Chi đầy vẻ cảnh giác và khinh miệt.

"Tổng Giám đốc là người nguyên tắc," Viên Tuyết nói với An Chi khi dẫn cô đi nhận bàn làm việc, giọng nói mang chút kiêu căng. "Mọi việc riêng tư phải để ngoài cửa. Và nếu cô không hoàn thành được nhiệm vụ, ông ấy sẽ không nương tay."

"Cảm ơn đã nhắc nhở," An Chi đáp lại bằng một nụ cười chuyên nghiệp. Cô biết, Viên Tuyết không chỉ muốn cảnh cáo mà còn muốn khẳng định vị thế của mình bên cạnh Lãnh Kiên.

Áp lực công việc thực sự rất lớn. Lãnh Kiên đã gửi cho cô một bản yêu cầu dự án khổng lồ, đòi hỏi cô phải làm việc cật lực để có thể trình bày vào cuối tuần.

Tối đó, sau khi mọi người đã về, An Chi vẫn ở lại văn phòng. Cô cởi bỏ chiếc áo khoác vest, chỉ mặc chiếc áo sơ mi lụa trắng, cúi mình trước màn hình máy tính, cố gắng hoàn thành sơ đồ chiến lược.

Khoảng 10 giờ đêm, chuông điện thoại bàn reo lên. Chỉ có một người có thể gọi đến số máy Trưởng phòng Marketing vào giờ này.

"Alo?" An Chi bắt máy.

"Cô An, còn ở công ty à?" Giọng Lãnh Kiên trầm và hơi khàn, nghe có vẻ anh cũng đang ở trong phòng làm việc.

"Vâng, thưa Tổng Giám đốc. Tôi đang hoàn thành bản nháp sơ bộ."

"Mang bản nháp lên đây. Có một vài điểm tôi cần trực tiếp chỉnh sửa với cô. Và tôi muốn biết cô đã tiến hành đến đâu rồi."

An Chi hơi do dự. Lên phòng Giám đốc vào lúc này? Cô nhìn đồng hồ, rồi nhìn ra cửa kính lớn, thành phố về đêm đã lên đèn.

"Vâng, tôi sẽ lên ngay."

An Chi đứng dậy, khoác vội chiếc áo vest. Cô bước vào thang máy riêng dành cho Tổng Giám đốc và các cấp quản lý. Ánh đèn neon trong thang máy phản chiếu khuôn mặt mệt mỏi nhưng kiên quyết của cô.

Tầng 25. Cô hít sâu một hơi và gõ cửa.

"Vào đi."

Lãnh Kiên đang đứng bên cửa sổ kính lớn, tay cầm một ly rượu vang đỏ. Anh đã cởi bỏ áo vest, chỉ còn chiếc sơ mi trắng hơi rộng, hai cúc áo trên cùng mở hờ, để lộ một phần xương quai xanh và cơ ngực rắn chắc. Hình ảnh này khiến An Chi thoáng mất tập trung.

"Ngồi đi," Lãnh Kiên đặt ly rượu xuống bàn, chỉ vào bản đồ chiến lược đã được in ra trải sẵn. "Bắt đầu trình bày đi."

An Chi tập trung vào công việc, cố gắng bỏ qua sự gần gũi đột ngột và mùi hương nam tính nhàn nhạt từ cơ thể anh. Cô trình bày về kế hoạch, ngân sách, và các chiến dịch tiềm năng. Lãnh Kiên lắng nghe, ánh mắt anh không chỉ nhìn vào tài liệu, mà thỉnh thoảng lại dừng lại ở đôi môi đang chuyển động của cô.

Sau khi An Chi kết thúc, anh im lặng một lúc lâu.

"Kế hoạch của cô... thiếu lửa, An Chi."

Anh đã dùng tên cô.

An Chi ngước lên, tim cô đập nhanh hơn. "Thiếu lửa ở điểm nào, thưa Tổng Giám đốc?"

"Thiếu sự mạo hiểm, thiếu sự liều lĩnh." Lãnh Kiên bước lại gần cô, sự hiện diện của anh gần như áp đảo. Anh chống tay lên bàn, ghé sát vào mặt cô, hơi thở ấm nóng phả vào tai. "Như cái đêm ba năm trước, khi cô dám liều lĩnh làm điều cô chưa từng nghĩ tới."

Sự ám chỉ quá rõ ràng khiến mặt An Chi nóng bừng.

"Tôi không hiểu Tổng Giám đốc đang nói gì. Đó là một sự cố ngoài ý muốn," An Chi cố giữ giọng bình tĩnh.

Lãnh Kiên bật cười khẩy, một nụ cười nửa miệng đầy mị lực nhưng cũng đầy nguy hiểm. Anh nghiêng người, đôi môi gần sát tai cô.

"Thật sao? Vậy đêm nay, cô lên đây... là để làm gì?"

Anh không đợi câu trả lời. Bàn tay to lớn của anh đặt lên vai cô, rồi nhẹ nhàng trượt xuống cánh tay, siết nhẹ. Dưới ánh đèn văn phòng, không khí bỗng trở nên ngột ngạt. An Chi cảm nhận được sức mạnh và sự đe dọa ẩn chứa trong cái chạm tưởng như vô hại đó.

"Lãnh Kiên... đây là văn phòng," An Chi khẽ nói, vừa cảnh báo vừa tự cảnh báo mình.

"Văn phòng là khu vực cấm," Anh thì thầm, giọng anh trở nên khàn đặc, đầy cám dỗ. "Và cô... luôn thích phá vỡ giới hạn, phải không?"

Bàn tay anh trượt xuống eo cô, kéo cô lại gần hơn. An Chi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh xuyên qua lớp vải mỏng manh. Cô biết mình nên đẩy anh ra, nên chạy khỏi đây, nhưng cơ thể cô lại phản bội lý trí. Sức hút ẩn giấu từ ba năm trước, từ cái nhìn lạnh lùng đầu tiên trong ngày, bùng lên dữ dội.

Lãnh Kiên nhếch môi, thỏa mãn khi thấy sự do dự trong mắt cô. Anh cúi xuống, không hôn môi cô, mà đặt một nụ hôn sâu, ướt át lên cổ cô, ngay tại vị trí nhạy cảm nhất.

"Bản kế hoạch này... chúng ta sẽ hoàn thành theo một cách khác," Lãnh Kiên nói, kéo cô đứng dậy.

Phòng làm việc rộng lớn, yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc của hai người. Ranh giới đạo đức và công việc đã hoàn toàn bị lấn át bởi dục vọng kìm nén. Lãnh Kiên đã chính thức kéo An Chi trở lại "vùng cấm" của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×