Cuối tuần đó, không có buổi họp trình bày kế hoạch nào như Lãnh Kiên đã nói. Thay vào đó, cả công ty K&L tổ chức một buổi tiệc mừng thành công dự án lớn quý trước, đồng thời chào đón các nhân viên mới và cấp quản lý vừa được bổ nhiệm.
Buổi tiệc diễn ra tại sảnh tiệc sang trọng của một khách sạn năm sao. An Chi xuất hiện trong chiếc đầm cocktail màu xanh navy, đơn giản nhưng tôn lên vẻ quyến rũ trưởng thành. Cô cố gắng hòa mình vào không khí, trò chuyện với đồng nghiệp và đối tác, nhưng tâm trí luôn bị hình ảnh đêm thứ Sáu trước đó làm cho xao nhãng. Cái chạm táo bạo của Lãnh Kiên trong văn phòng, mặc dù bị cô từ chối nhẹ nhàng vào phút cuối (vì sợ bị phát hiện), vẫn như một ngọn lửa âm ỉ.
Lãnh Kiên đến muộn. Sự xuất hiện của anh ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Anh vẫn lạnh lùng, nhưng bộ tuxedo đen lại khiến anh trở nên vô cùng nổi bật và quyền lực.
Viên Tuyết nhanh chóng bám sát bên cạnh Lãnh Kiên, đóng vai trò thư ký chu đáo, liên tục giới thiệu các đối tác quan trọng. An Chi quan sát từ xa, nhận thấy sự ghen tị không hề nhỏ trong lòng. Ba năm trước, cô và Lãnh Kiên từng rất thân thiết, mối quan hệ đó có thể đã tiến xa hơn nếu cô không rời đi. Giờ đây, mọi thứ đã thay đổi.
An Chi quyết định tránh xa anh, tập trung vào việc tạo dựng quan hệ công việc. Cô liên tục bị các đồng nghiệp mời rượu, không phải vì quý mến mà vì muốn dò xét cô. Cô lịch sự từ chối, nhưng không thể tránh khỏi những lời mời từ các đối tác.
Lãnh Kiên tiến về phía An Chi sau khi kết thúc phần chào hỏi xã giao. Anh đứng đối diện cô, ánh mắt sắc như dao cạo.
"Cô An có vẻ đang rất được lòng đối tác," Lãnh Kiên nói, giọng mỉa mai nhẹ.
"Đó là mục tiêu của Marketing, thưa Tổng Giám đốc," An Chi đáp, cầm ly Champagne trên tay.
"Tôi thấy cô không từ chối rượu," Lãnh Kiên nhếch môi, ánh mắt chuyển sang ly rượu của cô. "Đừng quên buổi họp Marketing quan trọng đầu tuần tới."
"Tôi biết chừng mực của mình," An Chi vừa dứt lời, một đối tác quan trọng tên là ông Quang tiến đến, mời cô thêm một ly rượu mạnh.
"Nào Trưởng phòng An, cô vừa về công ty đã giúp chúng tôi nhiều thế này, một ly này không thể từ chối," Ông Quang nói, đưa ly rượu đến trước mặt cô.
An Chi chưa kịp từ chối, Lãnh Kiên đã vươn tay ra, cầm lấy ly rượu.
"Ông Quang, An Chi vẫn còn nhiệm vụ quan trọng phải hoàn thành. Tôi sẽ thay cô ấy uống ly này."
Lãnh Kiên dứt khoát đưa ly rượu lên miệng, uống cạn. Sau đó, anh đặt tay lên lưng An Chi, đẩy nhẹ cô về phía một góc khuất hơn.
"Cảnh cáo cô lần cuối. Nếu cô định phá vỡ giới hạn với bất kỳ ai khác ngoài tôi, cô sẽ phải trả giá đắt hơn nhiều so với việc mất công việc này," Lãnh Kiên cúi đầu thì thầm, hơi thở mang theo mùi rượu mạnh và bạc hà.
"Tổng Giám đốc đang ghen tuông vô lý," An Chi thì thầm đáp trả.
"Gọi là khẳng định chủ quyền thì đúng hơn," Lãnh Kiên đáp, nhìn cô với ánh mắt thách thức.
Sự căng thẳng giữa họ lên đến đỉnh điểm. An Chi nhận ra, anh không chỉ muốn cô trong công việc, mà còn muốn chiếm giữ cô, theo một cách riêng của anh.
Sau khoảng hai tiếng đồng hồ, Lãnh Kiên phải tiếp thêm nhiều đối tác. Anh liên tục uống rượu, vẻ mặt anh bắt đầu hơi ửng đỏ, đôi mắt lạnh lùng thường ngày nay ánh lên một vẻ nóng bỏng, mất kiểm soát.
An Chi thấy anh lảo đảo, Viên Tuyết vội vã đỡ anh.
"Tổng Giám đốc Lãnh đã quá chén rồi," Viên Tuyết tuyên bố với mọi người, ánh mắt tự hào như thể cô là người duy nhất có quyền chăm sóc anh.
"Tôi ổn," Lãnh Kiên đẩy tay Viên Tuyết ra, ánh mắt anh tìm kiếm An Chi giữa đám đông.
Khi tìm thấy cô, anh đi thẳng đến chỗ cô, gần như là kéo cô đi.
"Tôi cần cô An Chi đi cùng tôi," Lãnh Kiên nói, giọng nói hơi nặng nề vì men rượu. "Có một tài liệu gấp cần cô ký ngay."
Viên Tuyết cau mày, nhưng không dám phản đối Lãnh Kiên. An Chi biết tài liệu gấp chỉ là cái cớ. Cô cũng cảm thấy men rượu bắt đầu làm cô lâng lâng.
Lãnh Kiên gần như lôi An Chi ra khỏi sảnh tiệc và đi thẳng lên tầng cao nhất của khách sạn, nơi dành cho các phòng Tổng thống và suite riêng.
Anh mở cửa phòng Presidential Suite bằng thẻ từ. Không gian bên trong rộng lớn, đèn đóm mờ ảo, chỉ có ánh sáng từ thành phố về đêm hắt vào.
Vừa bước vào phòng, Lãnh Kiên đã đẩy mạnh An Chi vào tường, khóa cô lại bằng hai cánh tay vạm vỡ.
"Họ nhìn cô quá nhiều," Anh gằn giọng, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô. "Cái ánh mắt dò xét, muốn chiếm đoạt đó... tôi không chịu nổi."
"Anh say rồi, Lãnh Kiên," An Chi cố gắng giữ mình tỉnh táo. "Chúng ta không nên ở đây. Nếu có người phát hiện..."
"Mặc kệ," Anh cắt lời cô. Dục vọng bị men rượu kích thích bùng nổ không kiểm soát.
Lãnh Kiên dùng lực mạnh mẽ, áp môi mình vào môi cô, chặn đứng mọi lời phản kháng. Nụ hôn này không còn sự lịch thiệp hay thăm dò, mà là sự chiếm hữu tuyệt đối. Đầu lưỡi anh mạnh mẽ xâm nhập, khám phá khoang miệng cô một cách thô bạo, hút đi chút tỉnh táo cuối cùng của An Chi.
Đôi tay anh không hề lãng phí thời gian. Chiếc khóa kéo sau lưng chiếc váy cocktail màu xanh navy bị kéo xuống một cách dứt khoát. Vải lụa mát lạnh trượt dài xuống chân, An Chi chỉ còn lại lớp nội y mỏng manh.
"Cô đã quay lại K&L, có nghĩa là cô phải thuộc về tôi, An Chi," Lãnh Kiên nói, giọng anh đầy uy quyền. Anh bế bổng cô lên, không để cô có cơ hội phản ứng, đi thẳng về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
An Chi đã bị rượu làm choáng váng và bị ham muốn của anh khuất phục. Cô ôm chặt lấy cổ anh, cảm nhận cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải sơ mi của anh. Cô biết đây là điều không nên, nhưng cơ thể cô lại khát khao sự cuồng nhiệt này.
Lãnh Kiên ném cô xuống tấm nệm mềm mại. Anh nhanh chóng lột bỏ trang phục của mình, không hề che giấu sự gấp gáp và kích thích tột độ. Cơ thể anh vạm vỡ, hoàn hảo, với đường nét cơ bắp sắc nét được ánh đèn thành phố phác họa.
"Cô nên biết," Lãnh Kiên cúi người xuống, thì thầm. "Khi đã vào vùng cấm của tôi, cô không thể thoát ra dễ dàng đâu."
Anh không cần lời hồi đáp. Anh cúi xuống, hôn lấy cổ cô, xương quai xanh, rồi di chuyển xuống bầu ngực trắng nõn đang phập phồng. Anh dùng răng cắn nhẹ, rồi dùng lưỡi trêu chọc, kích thích da thịt cô đến tột cùng. An Chi rên lên, vòng tay ôm lấy đầu anh, mái tóc đen mượt của anh lướt qua da cô, tạo ra cảm giác tê dại.
Sự say xỉn đã xóa nhòa mọi rào cản tâm lý. Đây là tình một đêm đầy bạo liệt, không có tình yêu, chỉ có sự thỏa mãn nhu cầu thể xác bị dồn nén bấy lâu. Lãnh Kiên mạnh mẽ, dứt khoát, không hề dịu dàng nhưng lại khiến An Chi cảm thấy hưng phấn tột độ. Cô không còn là An Chi trưởng phòng tự tin nữa, cô chỉ là một người phụ nữ hoàn toàn bị kiểm soát và làm chủ.
Hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau, tiếng rên rỉ nghẹn ngào của An Chi vang vọng trong căn phòng lớn. Cô bấu chặt lấy lưng anh, cảm nhận sự xâm nhập mạnh mẽ, sâu sắc. Men rượu và khoái cảm khiến cô như tan chảy. Cô gọi tên anh, không phải là "Tổng Giám đốc Lãnh", mà là "Lãnh Kiên" với giọng đầy đê mê.
Cơn bão tình dục kéo dài. Lãnh Kiên hành động như một kẻ săn mồi đã nhịn đói lâu ngày, tham lam, không ngừng nghỉ. Anh muốn xác nhận cô là của anh, chỉ của anh, cả thể xác và linh hồn.
Mãi đến khi cả hai kiệt sức, nằm bên nhau trên tấm ga giường nhàu nát, tâm trí An Chi mới dần trở lại. Cô cảm thấy sự lúng túng và hối hận bắt đầu dâng lên, nhưng bên cạnh đó là một cảm giác thỏa mãn lạ thường.
"Nhớ kỹ," Lãnh Kiên nói, kéo cô vào lòng, bàn tay rắn chắc vuốt ve lưng cô. "Chỉ có tôi mới có quyền đưa cô vào vùng cấm này."
An Chi không đáp. Cô nhắm mắt lại, cố gắng chối bỏ sự thật rằng cô vừa phạm phải sai lầm lớn nhất kể từ khi trở lại K&L.