cám dỗ trong khu vực cấm

Chương 5: THƯ KÝ GHEN TỨC VÀ ÁP LỰC CÔNG VIỆC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuần làm việc thứ hai của An Chi tại K&L trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Lãnh Kiên liên tục giao cho cô những dự án thử thách, đòi hỏi cô phải làm việc ngoài giờ và thường xuyên báo cáo trực tiếp tại tầng 25. Sự chú ý đặc biệt này, mặc dù dựa trên năng lực, không tránh khỏi sự đồn đoán và ghen tị từ đồng nghiệp.

Người thể hiện sự khó chịu rõ ràng nhất là Viên Tuyết.

Mặc dù Viên Tuyết không thể can thiệp vào quyết định của Lãnh Kiên về mặt chuyên môn, cô ta lại khéo léo tạo ra những rào cản nhỏ, từ việc "quên" thông báo lịch họp gấp, đến việc sắp xếp nhầm tài liệu quan trọng của An Chi.

Một buổi sáng, An Chi cần một tài liệu mật được lưu trữ trong phòng Tổng Giám đốc. Cô gõ cửa phòng Viên Tuyết.

"Chị Viên, tôi cần truy cập vào file 'Chiến lược Mở rộng 2026'. Tổng Giám đốc yêu cầu tôi dựa vào đó để xây dựng kế hoạch Marketing," An Chi nói, cố gắng giữ giọng hòa nhã.

Viên Tuyết ngước lên, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ và lạnh nhạt. "Ồ, Chiến lược 2026? Đó là tài liệu mật của Tổng Giám đốc. Chị có giấy ủy quyền không?"

"Tổng Giám đốc đã trực tiếp nói với tôi trong cuộc họp ngắn vừa rồi," An Chi đáp, sự kiên nhẫn bắt đầu cạn.

"À, những cuộc họp ngắn đó của Tổng Giám đốc rất... khó nắm bắt," Viên Tuyết cười khẩy, nhấn mạnh từ "ngắn" và "khó nắm bắt". "Thôi được, tôi sẽ gửi mã cho cô. Nhưng nhớ kỹ, bất kỳ rò rỉ nào, dù nhỏ, cô sẽ phải chịu trách nhiệm."

Sự cạnh tranh không lành mạnh từ Viên Tuyết càng làm An Chi quyết tâm chứng minh bản thân. Cô dành trọn cả buổi tối để nghiên cứu tài liệu và hoàn thiện dự án.

Khoảng 11 giờ đêm, khi văn phòng đã chìm vào tĩnh lặng, An Chi nhận được một tin nhắn Zalo thay vì tin nhắn công việc trên hệ thống nội bộ.

[Lãnh Kiên]: Làm việc muộn thế? Tầng 25.

An Chi biết, đây không phải là lời mời làm việc. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, một sự pha trộn giữa cảnh giác và chờ đợi. Kể từ đêm ở khách sạn và lần đầu trong văn phòng, mối quan hệ này đã trở thành một chất gây nghiện đối với cô, một sự giải thoát khỏi áp lực công việc và sự cô đơn.

Cô đi thẳng lên tầng 25. Viên Tuyết đã về. Cánh cửa phòng Tổng Giám đốc không khóa.

Lãnh Kiên đang đứng bên cửa sổ, không mặc áo vest. Anh quay lại, ánh mắt anh tối và nóng rực. Anh không nói lời nào, chỉ bước đến, đẩy cô vào tường và bắt đầu một nụ hôn gấp gáp, đầy thèm khát.

"Cô đang làm việc quá sức," Anh gằn giọng giữa nụ hôn. "Tôi không muốn thấy cô kiệt sức trước khi dự án hoàn thành."

An Chi hiểu. Anh vừa muốn cô làm việc chăm chỉ, vừa muốn cô phải dành năng lượng cho anh. Sự chiếm hữu của anh lan sang cả thể chất và tinh thần.

Lãnh Kiên kéo An Chi đến chiếc ghế sofa bọc da sang trọng trong góc phòng.

"Hôm nay, không có bàn làm việc," Anh nói, giọng khàn đặc. "Cô cần thư giãn. Tôi sẽ 'giúp' cô thư giãn."

Anh đặt cô ngồi lên đùi mình, đối diện. Dưới lớp áo sơ mi mỏng manh của An Chi, cơ thể cô gần gũi và áp sát cơ thể rắn chắc của anh.

"Chị Viên Tuyết có vẻ không thích cô," Lãnh Kiên thì thầm, tay anh luồn vào trong áo cô, nhẹ nhàng ve vuốt. "Cô ta đang cố gắng tìm sơ hở của cô."

"Và anh có giúp tôi không?" An Chi hỏi, giọng cô đã trở nên run rẩy vì kích thích.

"Tất nhiên," Lãnh Kiên cười lạnh lùng. "Chỉ cần cô thỏa mãn tôi, tôi sẽ che chở cô. Tôi đã nói rồi, cô là người duy nhất tôi tin tưởng trong công việc này, nhưng cô phải là của tôi."

Anh đưa tay kéo khóa quần cô xuống, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, thách thức. "Hãy chứng minh cô là của tôi, An Chi. Ngay bây giờ, ngay tại nơi này, nơi bất kỳ ai cũng có thể bước vào nếu tôi sơ suất."

Lãnh Kiên hành động vô cùng táo bạo, anh không để cô có thời gian chuẩn bị. Anh mạnh mẽ chiếm lấy cô ngay trên chiếc ghế sofa da, nơi họ thường xuyên tổ chức những buổi họp kín. Sự nguy hiểm cận kề, tiếng rên rỉ bị kiềm nén và sự va chạm mạnh mẽ của cơ thể tạo ra một trải nghiệm cực khoái đầy mạo hiểm và tội lỗi. An Chi phải cắn chặt môi, tay bấu vào vai anh, cảm nhận sự kiểm soát và quyền lực tuyệt đối của Lãnh Kiên.

...

Hai mươi phút sau, An Chi gần như ngất đi trong vòng tay anh.

"Giờ thì... nói cho tôi nghe về kế hoạch truyền thông. Bảy phút," Lãnh Kiên nói, giọng anh đã bình tĩnh lại, hoàn toàn trở về trạng thái Tổng Giám đốc. Anh giúp cô chỉnh lại trang phục, kéo khóa váy lên.

An Chi, với cơ thể vẫn còn run rẩy vì dư vị cực khoái, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ. Cô bắt đầu trình bày về chiến lược của mình, dựa trên những dữ liệu cô đã làm việc cả buổi tối.

Lãnh Kiên lắng nghe, ánh mắt anh sắc bén, tập trung hoàn toàn vào công việc. Anh gật gù, rồi chỉ ra vài điểm yếu và đưa ra những gợi ý cực kỳ hữu ích mà không một người bình thường nào có thể nghĩ ra.

"Tốt. Làm việc với cô vẫn hiệu quả hơn là với một đống giấy tờ," Lãnh Kiên nói, giọng điệu mang sự khen ngợi hiếm hoi.

Trước khi An Chi rời đi, anh đưa tay ra, đặt dưới bàn làm việc, nhẹ nhàng chạm vào đùi cô.

"Thưởng cho cô vì đã làm việc chăm chỉ," Anh thì thầm, không hề nhìn cô, ánh mắt tập trung vào một báo cáo tài chính.

An Chi hiểu đó là một cái chạm ẩn ý, một lời nhắc nhở rằng thỏa thuận của họ vẫn đang diễn ra. Cô run rẩy, đứng dậy.

Về đến phòng mình, An Chi nhận ra rằng mối quan hệ bí mật này đang trở thành một vòng luẩn quẩn nguy hiểm. Nó mang lại cho cô lợi ích công việc, nhưng lại hút cạn lý trí và cảm xúc của cô.

Trong thang máy ngày hôm sau, Lãnh Kiên bước vào. Chỉ có hai người. Anh tiến lại gần, ghé sát tai cô.

"Cô nên dùng màu đen cho chiếc áo lót hôm qua. Màu đen hợp với làn da của cô hơn," Anh thì thầm, trước khi cửa thang máy mở ra ở tầng 15.

An Chi cứng đờ. Anh không chỉ quan sát mọi hành động của cô trong phòng Giám đốc, mà còn để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất. Sự kiểm soát và cám dỗ này khiến cô vừa sợ hãi, vừa không thể kháng cự.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×