cám dỗ trong khu vực cấm

Chương 4: PHÒNG GIÁM ĐỐC: VÙNG CẤM BÍ MẬT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Hai trở lại K&L. An Chi bước vào văn phòng với vẻ ngoài hoàn hảo nhất: Áo sơ mi lụa cài cúc chỉnh tề, chân váy bút chì tôn dáng, và một khuôn mặt chuyên nghiệp không chút tì vết. Nhưng sâu bên trong, cô cảm thấy như một quả bom hẹn giờ. Cô và Lãnh Kiên đã gặp nhau trong cuộc họp buổi sáng, và mọi thứ diễn ra đúng như dự đoán: lạnh lùng, dứt khoát, hoàn toàn tập trung vào công việc.

Lãnh Kiên là một Tổng Giám đốc tài năng, nhưng cũng vô cùng khắc nghiệt. Anh liên tục đặt ra các câu hỏi hóc búa về kế hoạch Marketing của cô, buộc cô phải bảo vệ từng chi tiết nhỏ. An Chi đáp trả sắc sảo, chứng tỏ năng lực và sự chuyên nghiệp của mình. Sự căng thẳng giữa họ trong phòng họp gần như là hữu hình.

Buổi chiều, An Chi đang đau đầu với bản kế hoạch chi tiết, thì điện thoại bàn reo.

"Cô An Chi, Tổng Giám đốc Lãnh muốn cô mang bản dự toán ngân sách lên ngay lập tức. Anh ấy muốn xem xét chi tiết một mình trước khi trình lên Hội đồng," Giọng Viên Tuyết khô khan vang lên.

An Chi biết đây là mật mã. Dự toán ngân sách chỉ là cái cớ. Cô nhìn đồng hồ, 4 giờ chiều. Giờ này Viên Tuyết vẫn còn trong phòng bên cạnh.

Cô cầm tập tài liệu, chỉnh lại trang phục lần nữa, và bước lên tầng 25.

Viên Tuyết đang gõ máy tính trong phòng thư ký. Cô ta ngước lên nhìn An Chi với ánh mắt dò xét. "Vào đi. Tổng Giám đốc không muốn bị làm phiền trong vòng một giờ tới."

"Cảm ơn," An Chi bước vào, tim cô đập thình thịch.

Phòng Tổng Giám đốc rộng lớn, cách âm hoàn hảo, với nội thất tối giản, sang trọng. Lãnh Kiên đang ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt anh nhìn cô đầy ẩn ý khi cô đóng cánh cửa gỗ mun lại.

"Đưa tài liệu đây," Anh nói, giọng điệu chuyên nghiệp.

An Chi đặt tài liệu lên bàn. Lãnh Kiên cúi đầu xem xét, nhưng tay anh lại vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Lòng bàn tay ấm áp của anh khiến An Chi rùng mình.

"Nhanh lên, Lãnh Kiên," Cô thì thầm, giọng căng thẳng. "Viên Tuyết ở ngay ngoài kia."

"Càng lén lút, càng kích thích," Lãnh Kiên mỉm cười ma mị. Anh đẩy tài liệu sang một bên, đứng dậy.

"Chúng ta không có nhiều thời gian. Tôi cần cô chứng minh cô đã hoàn toàn tập trung vào công việc và... thỏa thuận của chúng ta."

Lãnh Kiên bước lại gần cô. Anh không vội vàng cởi bỏ quần áo, mà dùng sự cám dỗ tinh tế nhất. Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng luồn vào trong tóc cô, kéo cô lại gần. Anh hôn cô, một nụ hôn sâu, nóng bỏng, hoàn toàn khác biệt so với nụ hôn công khai mà anh dành cho cô ở xe hơi.

Bàn tay anh trượt xuống sau lưng cô, kéo khóa kéo chiếc váy bút chì của cô xuống một cách thành thạo. Chiếc váy màu be tuột xuống eo, để lộ chiếc áo lót ren màu đen và làn da mịn màng.

An Chi thở dốc, cả người cô run rẩy. Phòng Giám đốc. Chỉ cách Viên Tuyết một cánh cửa, cô đang làm tình với Tổng Giám đốc trong văn phòng. Sự nguy hiểm và mạo hiểm khiến cô hưng phấn tột độ.

Lãnh Kiên bế cô lên, đặt cô ngồi trên bàn làm việc, nơi đầy những hồ sơ, giấy tờ quan trọng.

"Bàn làm việc này là nơi tôi đưa ra mọi quyết định," Anh nói, giọng khàn đặc, kề sát tai cô. "Và hôm nay, cô là quyết định quan trọng nhất của tôi."

Anh không muốn tốn thời gian. Anh nhanh chóng cởi bỏ chiếc thắt lưng da, rồi kéo khóa quần âu. Ánh mắt Lãnh Kiên nhìn cô đầy dục vọng và sự chiếm hữu tuyệt đối.

An Chi vòng tay ôm lấy cổ anh, cảm nhận sự xâm nhập mạnh mẽ và dứt khoát. Cô cắn môi để ngăn tiếng rên rỉ lớn, nhưng sự va chạm mãnh liệt khiến cô không thể kiềm chế. Cô bấu chặt lấy vai anh, sợ hãi, kích thích và hoàn toàn bị áp đảo.

"Nhìn tôi này, An Chi," Lãnh Kiên ra lệnh, buộc cô phải mở mắt. "Cô đang thuộc về ai? Ở đâu?"

"Lãnh Kiên... trong phòng anh... em là của anh..." An Chi khó khăn thốt ra, hơi thở đứt quãng.

Sự thừa nhận đó là nhiên liệu cho sự cuồng nhiệt của anh. Lãnh Kiên tăng tốc, không hề thương xót. Anh muốn cô phải trải nghiệm cảm giác cấm kỵ tuyệt đối. Tiếng quần áo cọ xát, tiếng da thịt va chạm nhỏ bé nhưng kinh khủng trong căn phòng tĩnh lặng.

An Chi gần như gục ngã trước sự tấn công mãnh liệt này. Cô chỉ còn biết bám víu vào anh, đôi chân trần treo lơ lửng, chấp nhận sự thống trị.

Sau khi cao trào qua đi, cả hai ôm nhau thở dốc. An Chi ngả đầu vào vai anh, cảm thấy tội lỗi và thỏa mãn đan xen.

Lãnh Kiên đặt một nụ hôn lên trán cô. "Tốt. Giờ thì đứng dậy, chỉnh trang lại, và quay lại phòng cô với vẻ mặt của một Trưởng phòng Marketing vừa hoàn thành dự toán ngân sách."

An Chi nhanh chóng mặc lại chiếc váy, cài lại khóa kéo. Lãnh Kiên cũng nhanh chóng chỉnh trang lại áo quần, cà vạt. Chỉ trong vòng năm phút, phòng Giám đốc đã trở lại vẻ chuyên nghiệp, lạnh lùng thường ngày.

Khi An Chi bước ra khỏi phòng, đối diện với Viên Tuyết, cô cố gắng giữ khuôn mặt bình tĩnh nhất có thể.

Viên Tuyết nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt nghi ngờ dừng lại ở mái tóc hơi rối của cô.

"Tổng Giám đốc có vẻ làm khó cô nhỉ. Tôi thấy cô ở trong đó khá lâu," Viên Tuyết nói, giọng ẩn ý.

An Chi mỉm cười chuyên nghiệp. "Đúng vậy. Tổng Giám đốc Lãnh là người rất chi tiết. Anh ấy đã duyệt xong dự toán ngân sách và yêu cầu tôi sửa lại một vài chỗ. Phiền cô báo cáo lại anh ấy rằng tôi đã nhận được chỉ thị."

An Chi bước đi, cô cảm thấy gáy mình nóng bừng. Vụ mạo hiểm này quá lớn, nhưng đồng thời, nó lại là chất gây nghiện không thể chối từ.

Khi cô đi khuất, Viên Tuyết nheo mắt nhìn cánh cửa phòng Tổng Giám đốc. Cô ta cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng không có bằng chứng.

Trở lại phòng Marketing, An Chi nhìn bản thân trong gương phòng vệ sinh. Không hề có dấu vết. Nhưng cô biết, mọi ranh giới đã bị phá vỡ. Phòng Giám đốc, giờ đây, là Vùng Cấm Bí Mật của riêng cô và Lãnh Kiên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×