Đêm buông xuống tu viện, kéo theo bóng tối dày đặc.
Tiếng gió quất mạnh qua các ô cửa sổ, làm những tấm rèm cũ rung lên, phát ra âm thanh xào xạc như lời thì thầm của những linh hồn xa xăm.
An Nhiên bước dọc hành lang, tay siết chặt mép áo choàng, lòng đầy bồn chồn.
Cô nghe thấy bước chân quen thuộc — đều đặn, trầm, và nặng nề.
Raphael đang đi về phía mình. Ánh nến lung linh hắt xuống tường, kéo dài bóng anh ra phía sau, tạo thành hình một con người vừa vững chãi vừa cô độc.
“An Nhiên…”
Anh dừng lại, giọng trầm nhưng có chút khàn khàn.
Cô dừng bước, tim đập nhanh.
Trong khoảnh khắc đó, không ai nói gì, chỉ có ánh mắt trao nhau — dữ dội, gợi cảm và đầy cấm kỵ.
Raphael hít sâu, cố giữ bình tĩnh.
“Con không nên đi ra vào giờ này.”
“Con… chỉ muốn biết cha có ổn không.”
Anh nhíu mày, giọng trầm:
“Ta ổn. Chỉ là… không được phép cảm thấy điều mà con đang khiến ta cảm thấy.”
Cô bước tới gần hơn. Khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân.
“Cha Raphael… người cũng là con người, phải không? Người cũng sợ, cũng cô đơn, cũng… có cảm giác không được phép có?”
Raphael im lặng.
Trong ánh mắt anh, An Nhiên thấy một nỗi giằng xé: đức tin chồng chất, nhưng trái tim anh đang run rẩy.
Anh muốn giấu đi, nhưng cũng không thể rời mắt khỏi cô.
“Con biết điều này là cấm kỵ… nhưng…”
Cô dừng lại, nuốt vào cổ họng những lời chưa nói.
Anh bước tới gần, ánh mắt soi thẳng vào cô:
“Con đừng đến gần nữa.”
Nhưng chính lời cấm ấy lại khiến An Nhiên không thể lùi lại.
“Nhưng cha… nếu chúng ta không thể đối diện, thì sao biết được đâu là tội lỗi thật sự?”
Khoảnh khắc ấy, nhà nguyện im lặng đến mức cả tiếng mưa bên ngoài cũng trở nên mờ nhạt.
Ánh nến hắt xuống nền đá, tạo thành những hình bóng nhấp nhô, hòa vào hai con người đang đứng trước nhau.
Raphael thở hổn, bàn tay siết tràng hạt đến mức hạt trơn trượt rơi xuống sàn.
Anh lùi lại, nhưng vẫn giữ khoảng cách bằng một sự căng thẳng gần như đau đớn.
“Con không hiểu đâu, An Nhiên… Có những cảm xúc… không được phép xuất hiện ở nơi này.”
Cô đáp, giọng nhỏ nhưng cứng cỏi:
“Nhưng cha đã cảm nhận. Và con cũng vậy. Chúng ta không thể phủ nhận.”
Anh ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh sáng nến, nhưng vẫn không rời khỏi cô.
Một sự im lặng nặng nề kéo dài.
Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều biết: đây là khoảnh khắc bị cấm — khoảnh khắc mà đức tin và ham muốn va chạm.
Cơn mưa ngoài cửa sổ nặng hạt hơn, từng giọt rơi vào mái ngói như nhịp tim đang tăng tốc.
Raphael nhắm mắt, cố gắng hít sâu.
Anh cảm nhận rõ sự rung động trong lòng: một phần là cơn giận vì sự yếu đuối của bản thân, một phần là sự hấp dẫn không được phép.
An Nhiên tiến tới thêm một bước nữa, ánh mắt không rời anh:
“Cha Raphael… nếu một linh hồn có thể khiến người canh giữ đức tin rạn nứt… liệu Chúa có trách móc?”
Anh mở mắt.
Ánh mắt của Raphael bây giờ vừa sắc bén, vừa mềm mại — như người đứng giữa hai bờ vực, không thể bước đi.
“Con không hiểu… và cũng không nên hiểu. Điều này là cấm kỵ.”
Nhưng An Nhiên không lùi lại.
“Chúng ta là con người, cha. Và có những khoảnh khắc… ngay cả Chúa cũng không thể che giấu.”
Raphael cúi xuống, tay buông tràng hạt, để nó rơi thành tiếng khô cứng trên nền đá.
Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Con không được phép biết cảm giác này. Nó sẽ làm ta… sa ngã.”
Cô khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng, không lời.
Nhưng ánh mắt cô nói lên điều không thể che giấu: cô hiểu nỗi giằng xé của anh, và chính điều đó cũng khiến trái tim cô loạn nhịp.
Nhà nguyện chìm trong im lặng.
Chỉ còn tiếng gió rít qua khung cửa sổ, tiếng mưa, và ánh nến lung linh nhấp nháy trên nền đá.
Cả hai đứng đó, đối diện nhau, biết rằng: khoảnh khắc này là tội lỗi chưa tên, nhưng cũng là sự thật mà không thể trốn tránh.
Raphael nhắm mắt lần nữa, hít sâu, rồi quay lưng.
“Con… hãy về phòng đi.”
Cô nhìn anh, không nói lời nào, rồi lặng lẽ rút lui.
Nhưng trong bóng tối của hành lang tu viện, cả hai đều biết rằng: mọi thứ sẽ không thể trở lại như cũ.
Một khoảnh khắc bị cấm, nhưng lại in sâu vào tâm hồn — một dấu ấn không thể xóa nhòa.
Có những tội lỗi không phải do hành động tạo ra, mà do cảm xúc bị cấm đoán. Và chính cảm xúc ấy sẽ làm rung chuyển những người mạnh mẽ nhất.