cấm dục - người được chọn để phạm giới

Chương 4: Đức Tin Rạn Vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh sáng yếu ớt của bình minh lọt qua cửa sổ kính màu.

Nhưng không gian tu viện không hề ấm áp.

Những bóng cây rủ dài trên nền đá ẩm, làm cho hành lang như dài hơn, hẹp hơn, và áp lực hơn.

Raphael bước ra nhà nguyện.

Anh vẫn mặc áo choàng đen, nhưng nét mặt khắc nghiệt hơn thường lệ.

Ngón tay siết chặt chuỗi tràng hạt, từng hạt lăn trên tay, nhưng anh không thốt ra lời cầu nguyện.

Trong lòng, cảm giác bế tắc, mâu thuẫn, tựa như một trận bão đang dồn dập, mà anh không thể trốn.

An Nhiên đi ngang hành lang.

Cô nghe tiếng bước chân thở đều nhưng trầm của Raphael.

Lòng cô chùng xuống.

Chỉ một ánh nhìn, anh cũng có thể làm cô rung động, nhưng giờ đây, cô thấy nỗi lo sợ trong đôi mắt anh còn mạnh hơn cả sự hấp dẫn.

Cô khẽ lên tiếng:

“Cha Raphael…”

Anh quay lại, ánh mắt dừng nơi cô, nhưng không phải ánh nhìn thường thấy.

Có gì đó rạn nứt trong đó — như một bức tường cứng rắn, đã từng kiên cố, giờ vỡ một khe hở.

“Con đã dậy sớm.”

“Dạ… con không ngủ được.”

“Ta cũng vậy.”

Một khoảnh lặng kéo dài.

Cô tiến đến gần hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách.

“Cha… có phải đôi khi, đức tin cũng mệt mỏi không?”

Anh hít sâu, giọng khàn:

“Đức tin không mệt mỏi. Chỉ có con người mệt mỏi khi phải giữ nó.”

Ánh mắt cô lướt quanh căn phòng, rồi nhìn vào đôi tay anh.

“Tay cha… mệt mỏi quá.”

Anh quay đi, tránh ánh mắt cô.

“Đừng nhìn những vết mỏi. Chỉ cần giữ lòng mình tỉnh táo là đủ.”

Nhưng trong khoảnh khắc ấy, An Nhiên nhìn thấy một điều: người canh giữ đức tin cũng là con người.

Một người đang vật lộn, đang cô độc, đang rạn nứt từ bên trong.

Buổi chiều, cơn mưa trút xuống dày đặc.

Tu viện vắng lặng, chỉ còn tiếng mưa, tiếng gió và âm thanh lộp bộp của nước trên mái ngói.

Raphael ngồi ở thư phòng, mở quyển Kinh Thánh nhưng không đọc.

Những lời cầu nguyện từng thuộc nằm lòng giờ chỉ là chữ trên giấy.

Anh thở dài. Trong lòng, cảm giác như có một vực sâu đang mở ra.

An Nhiên khẽ bước vào.

“Cha… có ổn không?”

Anh không nhìn cô, giọng trầm:

“Con không nên ở đây giờ này.”

Cô lắc đầu:

“Con biết… nhưng con muốn thấy cha.”

Khoảnh cách giữa họ hẹp lại, nhưng không khí lại căng hơn.

Cô nhận ra: cảm xúc cô mang — tò mò, lo sợ, và thứ gì đó lạ lùng — đang chạm vào nỗi giằng xé của Raphael.

Anh không thể nhìn cô lâu, nhưng cũng không muốn cô rời đi.

Buổi tối, trong nhà nguyện, Raphael quỳ trước bàn thánh.

Tràng hạt trong tay anh rơi từng hạt, nhưng anh không còn nhẩm theo lời cầu nguyện.

Anh nhớ đến lời thú tội của An Nhiên: “Nếu Chúa không tha thứ, thì sao?”

Anh bỗng cảm thấy câu trả lời không còn đến từ Chúa nữa.

Mà từ chính cô gái đứng ngoài hành lang, nhìn anh với ánh mắt không sợ hãi, nhưng đầy thách thức.

Raphael nhắm mắt, cố kìm nén.

Nhưng im lặng trong lòng anh là tiếng gào thét:

“Tại sao một linh hồn có thể làm rạn nứt tất cả những gì ta đã tin tưởng?”

An Nhiên đứng sau cánh cửa, nhìn anh cầu nguyện.

Cô thấy Raphael — mạnh mẽ bên ngoài, nhưng bên trong, con người ấy đang đấu tranh.

Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng người canh giữ đức tin cũng có thể thất bại, và điều đó vừa khiến cô sợ, vừa khiến cô gần anh hơn.

Đêm ấy, tu viện chìm trong cơn mưa nặng hạt.

An Nhiên trở về phòng, lòng nặng trĩu.

Cô viết vào cuốn sổ:

“Một bức tường cứng rắn cũng sẽ nứt, khi áp lực đủ lớn.

Con người không thể giữ mãi những gì mình không được phép có.

Nhưng nếu nhìn thấy sự rạn nứt ấy, liệu có phải chúng ta đang đứng trước ánh sáng thật sự?”

Raphael ngồi trước bàn thánh, tay siết chuỗi hạt.

Một lần nữa, anh nhận ra: cấm vực không chỉ là nơi An Nhiên bước vào.

Mà là nơi chính anh — người canh giữ đức tin — đang đứng, trên bờ vực của chính mình.

Đức tin không sụp đổ trong tội lỗi. Nó sụp đổ khi con người bắt đầu đối mặt với cảm xúc bị cấm đoán, và không còn cách nào quay lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×