Buổi sáng đầu tiên của tuần mới, ánh nắng lọt qua khe rèm cửa sổ, rọi xuống căn phòng nhỏ nơi Lâm Khả Vy đang hối hả chuẩn bị. Chiếc đồng hồ báo thức réo inh ỏi suốt năm phút liền, cô mới bật dậy trong cơn choáng váng vì lo lắng. Hôm nay không phải một ngày bình thường—đây là ngày đầu tiên cô chính thức đi làm thư ký cho tập đoàn Trịnh Thịnh, nơi mà hàng ngàn sinh viên mơ ước được đặt chân vào.
Khả Vy đứng trước gương, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu. Cô kéo nhẹ hàng cúc trên, rồi lại do dự cài lại. Trong gương, gương mặt trẻ trung có chút căng thẳng, nhưng đôi mắt sáng trong lấp lánh sự quyết tâm.
“Ổn rồi. Đừng run, Vy. Chỉ cần làm tốt, không có gì phải sợ.”
Xe buýt sáng đông nghẹt người. Mỗi khúc cua, Khả Vy lại khẽ ôm chặt tập hồ sơ trên tay, tim đập dồn dập. Nỗi hồi hộp khiến cô mím môi, vô thức kéo vạt áo xuống che đi vòng eo gọn gàng. Cô không biết rằng, vẻ lúng túng tự nhiên ấy sẽ khiến người khác khó mà rời mắt.
Tòa nhà Trịnh Thịnh vươn cao giữa trung tâm thành phố, lớp kính phản chiếu ánh nắng vàng óng. Bước qua cánh cửa xoay tự động, Khả Vy bị choáng ngợp. Quầy lễ tân sang trọng, nhân viên chỉnh tề bước đi nhanh nhẹn, tiếng giày cao gót dồn dập trên nền đá hoa cương.
“Cô là nhân viên mới? Xin mời qua đây điền thông tin.” – Cô lễ tân mỉm cười thân thiện.
Khả Vy gật đầu, tay run run nhận tờ giấy. Chữ viết hơi nghiêng vì căng thẳng. Vừa lúc đó, tiếng giày da vang lên rõ rệt từ phía xa. Cả sảnh như chùng xuống trong giây lát, mọi ánh mắt đều hướng về một người đàn ông đang bước ra khỏi thang máy.
Trịnh Minh Kha.
Bộ vest đen ôm gọn bờ vai rộng, cà vạt xanh trầm kết hợp hoàn hảo với chiếc sơ mi trắng. Đôi mắt sâu thẳm ẩn sau cặp kính mỏng, ánh nhìn sắc lạnh quét qua sảnh mà không dừng lại ở bất cứ ai. Cả khí chất toát ra vừa uy quyền, vừa xa cách, khiến không khí xung quanh như bị đóng băng.
Khả Vy ngẩng lên, vô tình bắt gặp ánh mắt anh. Chỉ thoáng qua chưa đầy một nhịp thở, nhưng toàn thân cô cứng đờ. Có một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, nhưng lại xen lẫn một cảm giác khó gọi tên—như thể vừa bị ánh nhìn đó lột bỏ lớp ngụy trang, nhìn thấu tất cả.
Cô vội cúi đầu, tim đập thình thịch. Ngón tay siết chặt mép hồ sơ đến nhăn nhúm.
Cả buổi sáng trôi qua trong những thủ tục hướng dẫn, cho đến khi Khả Vy được dẫn đến tầng cao nhất—phòng làm việc của Tổng giám đốc. Cô trợ lý trưởng nói ngắn gọn:
“Từ hôm nay, cô sẽ là thư ký riêng của Tổng giám đốc. Chúc may mắn.”
Cánh cửa mở ra, mùi gỗ sồi xen lẫn hương café phảng phất. Căn phòng rộng lớn với cửa kính toàn cảnh thành phố, ánh sáng chiếu xuống chiếc bàn làm việc gọn gàng.
Phía sau bàn, Trịnh Minh Kha ngẩng đầu.
“Vào đi.”
Giọng nói trầm thấp, mang theo sức nặng khiến bước chân Khả Vy khựng lại. Cô hít một hơi, tiến đến cúi chào.
“Chào… chào Tổng giám đốc. Tôi là Lâm Khả Vy, nhân viên mới…”
Ánh mắt anh rời khỏi màn hình laptop, dừng lại trên gương mặt cô. Không biểu cảm, không gợn sóng, chỉ có một sự quan sát tỉ mỉ đến mức khiến người ta nghẹt thở.
“Ngồi xuống.”
Cô gật đầu, vội vàng đặt hồ sơ lên bàn. Khi cúi người, vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống má, thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ lan tỏa. Khoảnh khắc đó, đôi mắt anh khẽ tối lại, nhưng rất nhanh trở về lạnh nhạt.
Anh lật xem hồ sơ. “Tốt nghiệp loại giỏi, chuyên ngành quản trị kinh doanh. Kinh nghiệm thực tập… không nhiều.”
Khả Vy siết chặt bàn tay. “Tôi… sẽ cố gắng hết sức.”
Trịnh Minh Kha không đáp. Anh đứng dậy, cao lớn áp đảo, bước đến bên cửa sổ. Khi xoay lại, ánh sáng hắt lên gương mặt góc cạnh, đôi mắt dừng lại ở cô thêm một nhịp lâu hơn.
“Được. Tôi ghét sai sót. Cô không được phép phạm lỗi.”
Giọng nói trầm đục như mệnh lệnh. Khả Vy nuốt khan, chỉ biết gật đầu.
Đến trưa, cô được giao nhiệm vụ mang hồ sơ đến phòng họp. Bàn tay hơi run, cô ôm tập tài liệu sát ngực. Vừa đi vội, cô không để ý một bước chân cao lớn vừa xuất hiện trước mặt.
“Cẩn thận—”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, đồng thời một bàn tay rắn chắc kéo cô lại. Tài liệu suýt rơi tung tóe, cả cơ thể cô chao đảo đổ về phía anh.
Khoảng cách bất ngờ quá gần. Ngực cô chạm khẽ vào bờ vai rắn rỏi, mùi hương nước hoa nhè nhẹ từ anh khiến cô hít thở không đều. Đôi mắt đen thẫm nhìn thẳng vào gương mặt bối rối đỏ bừng của cô.
Trong khoảnh khắc ấy, không khí xung quanh như ngừng lại.
Khả Vy lúng túng lùi ra, cúi gập người: “Xin lỗi… tôi không để ý.”
Trịnh Minh Kha chỉnh lại cà vạt, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt có gì đó vừa thoáng qua:
“Lần sau, đừng ôm hồ sơ như đang giấu cả sinh mạng. Cẩn thận, nhưng cũng phải tự tin.”
Lời nhắc nhở nghe như lạnh lùng, nhưng lại khiến tim cô khẽ rung lên.
Chiều muộn, khi cả công ty đã vãn người, ánh hoàng hôn trải dài qua cửa kính. Khả Vy vẫn ngồi lại bàn, cố hoàn thiện bản báo cáo. Mắt nhòe đi vì mỏi, cô ngẩng lên, chợt bắt gặp hình bóng cao lớn đứng dựa bên cửa.
Trịnh Minh Kha khoanh tay, ánh mắt như đang dò xét.
“Ngày đầu đã ở lại muộn vậy?”
Cô luống cuống. “Tôi muốn làm xong… để mai không chậm trễ.”
Anh bước đến gần, dừng ngay cạnh bàn. Bàn tay dài khẽ đặt lên tập giấy, ngón tay vô tình lướt qua mu bàn tay cô. Dòng điện lạ chạy dọc cơ thể, khiến cô rụt tay lại theo phản xạ.
Ánh mắt anh nheo lại, khóe môi nhếch lên nhẹ đến mức khó nhận ra.
“Cẩn thận. Công việc sẽ nuốt chửng cô nếu không biết giới hạn.”
Nói rồi, anh quay lưng đi, để lại mùi hương nhàn nhạt lẫn trong không khí cùng một sự căng thẳng mơ hồ trong lồng ngực Khả Vy.
Ngày đầu tiên, cô đã nhận ra: vị Tổng giám đốc này không chỉ lạnh lùng, mà còn nguy hiểm—nguy hiểm đến mức khiến trái tim cô run rẩy ngay từ lần chạm đầu tiên.