Đèn thành phố hắt qua lớp kính trong suốt, tạo thành những dải sáng lấp lánh chạy dài trên nền gạch. Văn phòng tầng 28 về đêm yên tĩnh khác hẳn ban ngày – không còn tiếng máy in, tiếng gõ bàn phím, chỉ còn nhịp gió và ánh đèn vàng dịu hắt xuống từ trần cao.
An Nhiên nhìn đồng hồ, kim đã chỉ gần mười giờ. Cô vốn định thu dọn sớm, nhưng xấp tài liệu Lâm Khang giao vẫn còn dang dở. Cô cắn môi, quyết định nán lại để hoàn thành.
— Vẫn chưa về?
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ phía sau khiến cô giật mình quay lại. Lâm Khang đứng tựa vào khung cửa, cà vạt đã nới lỏng, áo sơ mi trắng mở một cúc nơi cổ, lộ ra xương quai xanh gợi cảm và vẻ mệt mỏi quyến rũ đến khó cưỡng.
— Tôi… tôi muốn hoàn thành nốt bản báo cáo. Ngày mai không bị trễ hạn, — An Nhiên lắp bắp.
Anh bước vào, từng bước nặng trĩu nhưng vững vàng. Đôi mắt sâu thẳm liếc qua màn hình máy tính, rồi dừng lại trên khuôn mặt cô.
— Cần tôi kiểm tra giúp?
Câu hỏi mang vẻ bình thường, nhưng ánh nhìn lại khiến cô nóng ran. An Nhiên vội lắc đầu:
— Em… à, tôi có thể tự…
Chưa kịp nói hết câu, anh đã ngồi xuống ghế bên cạnh, kéo chiếc laptop về phía mình. Khoảng cách thu hẹp khiến An Nhiên có thể nghe rõ hơi thở trầm đều của anh. Mùi hương bạc hà pha chút gỗ trầm đặc trưng phảng phất quanh, khiến đầu óc cô choáng váng.
— Số liệu này… chưa cân đối, — anh nghiêng người, bàn tay đặt ngay cạnh tay cô để chỉ vào màn hình. Sự gần gũi quá mức khiến cô nín thở. Khi ngẩng lên, đôi mắt họ vô tình chạm nhau trong khoảng khắc lặng im, căng thẳng đến nghẹt thở.
An Nhiên vội quay đi, tim đập hỗn loạn. Nhưng ngay sau đó, anh nhẹ nhàng cầm lấy cây bút trong tay cô, ngón tay khẽ lướt qua đầu ngón tay mảnh mai của cô. Chỉ một cái chạm ngắn thôi mà như truyền dòng điện chạy khắp cơ thể.
— Cẩn thận, — giọng anh trầm thấp, như cố tình chạm đến sâu trong tâm trí cô.
An Nhiên khẽ rụt tay lại, siết chặt vạt váy để kiềm chế. Nhưng ánh mắt Lâm Khang vẫn dõi theo, khó đoán, vừa sắc bén vừa chứa chút gì đó… khiêu khích.
Im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gõ phím lách cách. Nhưng rồi bất chợt, đèn ngoài hành lang tắt phụt, chỉ còn lại ánh sáng vàng dịu trong phòng. Thành phố bên ngoài tối mờ, những dải đèn xe chạy thành dòng như thước phim chậm.
Lâm Khang nghiêng đầu, giọng khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng:
— Cô không sợ ở lại muộn thế này sao?
An Nhiên ngập ngừng:
— Nếu hoàn thành công việc, thì… không đáng sợ.
Anh nhếch môi, nụ cười mơ hồ:
— Gan hơn tôi nghĩ.
Câu nói nửa khen nửa thăm dò khiến cô càng lúng túng. Để che giấu, cô cúi xuống xấp tài liệu, nhưng vô tình cánh tay lại chạm vào cánh tay anh. Cả hai cùng khựng lại. Anh không rút tay về, ngược lại, ánh mắt nghiêng sang, giữ nguyên va chạm ấy như một sự khẳng định.
Không gian bỗng chốc đặc quánh. Trái tim An Nhiên đập mạnh đến mức cô sợ anh nghe thấy.
Anh khẽ dịch ghế, ngồi gần hơn, giọng nói hạ thấp:
— Tập trung, An Nhiên. Công việc quan trọng, nhưng… có những thứ còn dễ khiến người ta mất tập trung hơn nhiều.
Đôi mắt đen sâu hút nhìn thẳng vào cô, như muốn lột bỏ mọi lớp ngụy trang. An Nhiên nuốt khan, không dám nhìn lại.
Cô đứng bật dậy, viện cớ:
— Em… tôi đi pha thêm cà phê.
Nhưng vừa quay đi, bàn tay mạnh mẽ của anh đã giữ lấy cổ tay cô. Cái siết không quá chặt, nhưng đủ khiến cô dừng bước. Hơi nóng từ lòng bàn tay anh lan khắp cơ thể, khiến An Nhiên bất động.
— Muộn rồi, uống cà phê chỉ khiến mất ngủ, — giọng anh trầm thấp ngay sau lưng, như luồng gió ấm áp nhưng đầy nguy hiểm.
Khoảnh khắc kéo dài, rồi anh buông tay, quay lại bàn làm việc như chưa từng có gì xảy ra. Nhưng An Nhiên biết, giữa họ đã vượt qua một lằn ranh vô hình.
Cô ngồi xuống, tim vẫn rối loạn. Trong ánh đèn vàng mờ, bóng hai người in hằn trên vách kính, chồng lên nhau, mơ hồ nhưng gợi cảm. Bên ngoài, thành phố vẫn rực rỡ, còn bên trong văn phòng, một trò chơi ngầm đang bắt đầu…