Tiếng giày cao gót vang nhẹ trên nền gạch bóng loáng khi An Nhiên bước theo sau Lâm Khang. Phòng họp tầng 28 đã sáng đèn, những chiếc bàn dài xếp ngay ngắn, màn hình chiếu sẵn sàng hiện logo công ty đối tác. Trái tim cô đập nhanh hơn thường lệ, vừa vì đây là lần đầu cô tham gia một buổi họp quan trọng, vừa vì người đàn ông đi phía trước – sếp trực tiếp của cô – lại khiến bầu không khí trở nên căng thẳng khó tả.
Anh mặc bộ suit đen cắt may hoàn hảo, từng bước chân vững vàng, khí chất lạnh lùng nhưng uy quyền. An Nhiên hít sâu, tự nhủ phải giữ bình tĩnh, không để bản thân lúng túng như những lần trước.
— Cô ngồi cạnh tôi, — giọng Lâm Khang trầm thấp, không lớn nhưng đủ khiến cô thoáng run.
An Nhiên khẽ gật, bước nhanh hơn để bắt kịp. Khi họ tiến vào phòng, các đối tác đứng dậy bắt tay chào hỏi. Ánh mắt nhiều người thoáng dừng trên cô, một gương mặt mới mẻ, lạ lẫm nhưng gây chú ý bởi vẻ trong sáng xen lẫn đôi chút căng thẳng.
Lâm Khang giới thiệu ngắn gọn:
— Đây là thư ký mới của tôi, An Nhiên.
Cô mỉm cười, cúi nhẹ đầu, đôi tay đan vào nhau trên đùi để che đi sự lo lắng.
Khi tất cả đã ổn định chỗ ngồi, cuộc họp bắt đầu. Những slide báo cáo lần lượt hiện lên, số liệu, chiến lược, điều khoản… tràn ngập không khí nghiêm túc. An Nhiên cố gắng tập trung ghi chép, nhưng cảm giác rõ rệt bên cạnh khiến cô khó giữ bình thản.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức khi Lâm Khang nghiêng người trao đổi, khuỷu tay anh chạm thoáng qua cánh tay cô. Hơi ấm nam tính ấy khiến máu dồn lên mặt cô, tim đập rối loạn. Anh không rút lại ngay, thậm chí còn như cố tình kéo dài sự va chạm, giọng nói vẫn bình tĩnh bàn luận với đối tác:
— Nếu tiến độ dự án được đảm bảo, chúng tôi sẵn sàng tăng thêm ngân sách đầu tư.
An Nhiên nuốt khan, đầu cúi xuống sổ ghi chép nhưng ngòi bút run nhẹ. Anh thì vẫn điềm nhiên, như thể không hề nhận ra điều gì.
Khoảng mười lăm phút sau, một tài liệu được chuyển đến bàn họ. Lâm Khang đặt tay lên tập giấy, rồi bất ngờ đặt thẳng xuống đúng vị trí bàn tay An Nhiên đang để hờ. Cô giật mình, nhưng anh chỉ khẽ nghiêng mắt nhìn, đôi con ngươi đen sâu thẳm lướt qua, nụ cười nhạt thoáng hiện.
— Ghi lại chỗ này, — anh ra lệnh, giọng như trầm xuống một nửa tông.
An Nhiên vội rút tay về, tim đập loạn. Người đối diện dường như chỉ thấy một thư ký đang ghi chép chăm chú, nhưng với cô, từng hành động của anh đều giống như trò chơi ngầm đầy khiêu khích.
Cả cuộc họp, anh liên tục đặt cô vào tình huống “không thoát được”: khi thì đưa tài liệu sát quá gần khiến vai họ chạm nhẹ, khi thì cúi thấp giọng gần kề tai cô để dặn dò con số, hơi thở nóng hổi phả lên gáy.
— Chú ý chi tiết này, An Nhiên, — anh thì thầm, hơi thở mang theo mùi hương bạc hà.
Cô cắn môi, gật đầu, chỉ mong không ai khác nhận ra đôi má mình đỏ rực. Nhưng có lẽ chính sự lúng túng ấy lại lọt vào ánh mắt vài người trong phòng. Một vị giám đốc đối tác cười mờ ám, liếc nhìn giữa cô và Lâm Khang, rồi quay đi.
Đến cuối buổi, khi mọi người đứng dậy bắt tay lần nữa, An Nhiên cố giữ bình tĩnh. Nhưng đúng lúc cô thu dọn tài liệu, một chiếc bút lăn khỏi bàn, rơi xuống sát chân bàn ghế. Cô cúi người theo phản xạ, nhưng cùng lúc, Lâm Khang cũng cúi xuống. Khoảng cách bỗng rút ngắn chỉ còn vài centimet.
Ánh mắt họ chạm nhau trong không gian hẹp dưới mặt bàn, hơi thở lẫn vào nhau. An Nhiên vội lùi lại, nhưng bàn tay anh đã nhanh hơn, chặn khẽ trên đầu gối cô để ngăn va vào cạnh bàn.
— Cẩn thận, — giọng anh trầm khàn, chỉ đủ cho mình cô nghe.
Cô siết chặt tập hồ sơ trong tay, cúi thấp đầu, tránh ánh nhìn xuyên thấu của anh. Toàn thân nóng ran, trong khi bề ngoài anh vẫn bình thản đứng thẳng, đưa chiếc bút cho cô như thể chẳng có gì đặc biệt xảy ra.
Buổi họp kết thúc. Các đối tác lần lượt rời đi, để lại căn phòng dần vắng lặng. An Nhiên thở phào, tưởng chừng thoát khỏi áp lực. Nhưng rồi, giọng anh vang lên phía sau:
— An Nhiên.
Cô quay lại, ánh mắt anh khóa chặt, sâu hút, khó đoán. Anh chậm rãi tiến đến gần, bước chân vang lên rõ rệt trong không gian yên tĩnh.
— Cô làm tốt, — anh nói, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nhiều hơn thế.
An Nhiên muốn cảm ơn, nhưng cổ họng nghẹn lại. Chỉ kịp cúi đầu khẽ:
— Vâng, cảm ơn anh.
Khi cô bước nhanh ra cửa, trái tim vẫn đập thình thịch, đôi bàn tay khẽ run. Còn phía sau, ánh mắt người đàn ông ấy dõi theo, sâu hun hút, như thể đã có một kế hoạch khác trong đầu…