Tiếng giày cao gót dội trên hành lang kính của tầng cao nhất tòa nhà L.T Group, mỗi bước đi của Ngọc Linh như nhấn chìm sự hoang mang trong lòng bằng vẻ ngoài bình thản đến lạnh lùng.
“Thư ký riêng của Tổng giám đốc,” cô lẩm bẩm, nhấn mạnh từng chữ như để trấn an chính mình. "Chỉ là một công việc mới."
Nhưng vừa mở cửa phòng làm việc, mọi thứ như đóng băng lại. Người đàn ông đang đứng cạnh cửa kính, ánh sáng ban trưa chiếu lên sống lưng anh, làm nổi bật bộ vest xanh đen cắt may hoàn hảo và khí chất áp lực đến nghẹt thở.
Ánh mắt anh chuyển động – lạnh lẽo, sâu thẳm, và… quen thuộc đến mức khiến cô phải siết chặt tập hồ sơ trong tay.
Lê Tấn Duy.
Anh ta… chính là người đàn ông của đêm định mệnh ấy.
Ngọc Linh chưa từng nghĩ sẽ gặp lại anh, càng không nghĩ sẽ trở thành… thư ký riêng của anh.
Ánh mắt họ chạm nhau. Lần đầu tiên sau nửa năm. Không ai lên tiếng. Không có lời chào hỏi. Chỉ là một sự im lặng kéo dài, đầy điện tĩnh.
"Ngọc Linh, phải không?" Anh lên tiếng, giọng trầm và mượt như whisky đắt tiền.
"Vâng, tôi là thư ký mới của anh."
“Ồ?” Khóe môi anh cong nhẹ, ánh nhìn như xuyên thấu từng thớ thịt sau lớp áo sơ mi trắng ôm sát người cô. “Trông cô… quen lắm.”
Trái tim cô lỡ một nhịp. Nhưng Ngọc Linh vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng: "Có thể thôi. Gương mặt tôi khá đại trà."
Anh không nói thêm, chỉ quay lưng, bước về phía bàn làm việc.
Cô đứng đó, cố giữ bình tĩnh, nhưng cơ thể lại run rẩy trong lớp vải lụa. Người đàn ông này… từng đốt cháy cô, từng để lại vết cắn mờ mờ nơi vai, từng nói những lời làm cô đỏ mặt chỉ nhớ lại.
Và giờ, cô phải làm việc sát bên anh mỗi ngày?
Khóe môi cô giật nhẹ.
Khó thật rồi, Ngọc Linh à.