Ngọc Linh ngồi im sau bàn làm việc của mình, ánh mắt không thể tập trung vào màn hình máy tính dù trang báo cáo đã mở ra trước mắt gần mười phút.
Từng câu nói của Tấn Duy vẫn lặp đi lặp lại trong đầu cô như một đoạn băng tua đi tua lại mãi không dừng:
“Tôi không quên cô đâu.”
“Tôi chỉ giả vờ không nhớ, để xem cô đối diện tôi thế nào.”
Cô đã hình dung vô vàn kịch bản khi đối mặt lại người đàn ông ấy, nhưng không có kịch bản nào cho tình huống… chính anh lại chủ động thừa nhận tất cả.
Cô nên vui? Hay nên hoảng loạn?
Bàn tay cô lặng lẽ đưa lên cổ, nơi vẫn còn cảm giác tê dại như bị ánh mắt kia liếm qua.
Họ từng là hai kẻ xa lạ, trần trụi trong bóng tối của một đêm mưa. Không tên, không quá khứ, không tương lai. Chỉ có những tiếng thở gấp, những va chạm nồng nàn và khoảnh khắc anh đè cô xuống ghế sofa trong căn phòng khách sạn ẩn mình giữa lòng thành phố.
Cô đã nghĩ, đêm đó rồi sẽ chìm vào quên lãng như bao sai lầm tuổi trẻ.
Nhưng không. Định mệnh đã cột hai người lại với nhau bằng một sợi dây mà cả hai đều không thể ngờ tới: công việc.
Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng.
Ngọc Linh ngẩng đầu. Một đồng nghiệp nữ ở phòng nhân sự bước vào, đặt ly cà phê và một tập tài liệu xuống bàn cô.
“Chị Linh, phòng hành chính gửi lên vài giấy tờ bổ sung hợp đồng. Còn đây là cà phê Tổng giám đốc nhờ chị mang vào, vì ‘gu chị pha hợp khẩu vị anh ấy hơn.’”
Cô nhân viên vừa cười vừa huých nhẹ tay Linh rồi nhanh chóng đi mất, bỏ lại một ánh mắt tò mò không che giấu.
Ngọc Linh nhìn ly cà phê.
Cà phê đen nóng, không đường, không sữa – đắng đúng gu cô.
Mà cũng là… gu anh.
Cô thở ra thật khẽ, đứng dậy, bưng ly cà phê tiến vào phòng Tổng.
Không gõ cửa, không báo trước, cô đẩy nhẹ cánh cửa. Căn phòng yên tĩnh, không có tiếng điện thoại, không tiếng bàn phím gõ, chỉ có tiếng gió lùa nhè nhẹ qua lớp kính trong suốt cao gần chạm trần.
Anh đang đứng cạnh cửa sổ, lưng quay về phía cô.
Ngọc Linh đặt ly cà phê lên bàn làm việc.
“Cà phê của anh.”
“Ừ.” – Anh đáp mà không quay đầu.
Một khoảng im lặng kéo dài. Rồi đột ngột, giọng anh vang lên, trầm hơn thường ngày, khàn khàn như hơi thở lúc say:
“Cô vẫn dùng nước hoa mùi vani.”
Cô sững người. Đôi tay vô thức siết nhẹ vào nhau.
“Vì tôi thích mùi đó.”
Anh quay lại, đôi mắt tối lại, ánh nhìn dừng ở cổ áo cô, nơi lộ ra chút da thịt mịn màng.
“Tôi không phản đối gu nước hoa của cô. Chỉ là…”
Anh bước về phía bàn làm việc, đứng trước mặt cô, khoảng cách chỉ còn chưa đầy một mét.
“…nó khiến tôi nhớ lại đêm ấy.”
Ngọc Linh nuốt khan. Không gian trở nên chật chội, ngột ngạt, như có thứ gì đó không thể gọi tên đang quấn lấy họ, siết chặt từng nhịp thở.
Anh cúi người, ngửi nhẹ sát cổ cô. Hơi thở nóng ẩm phả lên da thịt cô khiến toàn thân cô căng cứng.
“Vẫn là mùi ấy. Ngọt. Ẩm. Kích thích.” – Anh nói khẽ, gần như thì thầm.
Ngọc Linh nghiêng người lùi lại. Cô biết nếu còn đứng thêm vài giây nữa, cô sẽ không giữ nổi lý trí. Cô hít sâu, trấn tĩnh rồi bước nhanh ra cửa, nhưng câu nói của anh khiến cô dừng bước:
“Cô có biết… đêm đó là lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thật sự chạm vào một người phụ nữ không vì giao dịch?”
Cô quay đầu lại. Gặp ánh mắt anh – không còn lạnh lẽo, mà mang theo một nỗi gì đó... vừa tổn thương, vừa cháy bỏng.
“Và từ đó đến giờ, tôi chưa từng quên cảm giác khi ôm lấy cô. Cái cách cô bấu vào vai tôi, rên rỉ gọi tên ai đó mà tôi không biết. Rồi siết chặt tôi lại khi tôi đẩy sâu vào...”
“Đủ rồi.” – Cô ngắt lời anh, giọng run nhẹ.
“Tôi đến đây để làm việc. Không phải để đào bới quá khứ.”
Anh im lặng nhìn cô, môi mím lại. Một lúc sau, anh khẽ gật đầu: “Ra ngoài đi. Nhưng... đừng đổi mùi nước hoa đó. Tôi chưa muốn quên đâu.”
Trở về bàn làm việc, Ngọc Linh không thể ngồi yên.
Cô đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ, khóa cửa lại, tì người lên bồn rửa mặt lạnh ngắt.
“Bình tĩnh đi... mày đang làm gì vậy Linh...” – cô thầm thì với chính mình.
Nhưng sự thật là, tay cô vẫn còn run.
Vì mùi hương anh, giọng nói anh, ánh mắt như đang xé toạc từng lớp áo cô mà nhìn thấu linh hồn.
Cô đang bị cuốn lại. Một cách nguy hiểm.
Chiều hôm đó, Ngọc Linh được phân công đi cùng Tấn Duy đến buổi họp kín với đối tác Nhật tại tầng 42 – phòng hội nghị riêng dành cho lãnh đạo cấp cao.
Họ bước vào thang máy. Trong thang chỉ có hai người.
Tầng 42 còn xa, và tiếng máy chạy êm ru không che giấu được không khí gượng gạo.
Tấn Duy không nhìn cô. Nhưng anh lại hỏi:
“Cô có nghĩ... chúng ta nên thiết lập một quy tắc?"
Ngọc Linh liếc mắt nhìn anh: “Quy tắc gì?”
“Không nhắc đến đêm đó. Không được động chạm. Không được vượt ranh giới. Cô đồng ý không?”
Cô bật cười nhạt: “Anh đang sợ gì? Sợ tôi quyến rũ anh lần nữa sao?”
“Không.” – Anh quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô – “Tôi sợ... tôi không kìm được nữa.”
Câu nói ấy khiến cô chững lại.
Thang máy đến tầng 42. Cửa mở.
Ngọc Linh bước ra trước, bỏ lại anh phía sau với một câu:
“Vậy Tổng giám đốc nên học cách kiểm soát bản thân. Vì tôi... chưa chắc sẽ dễ buông xuôi như đêm ấy đâu.”