Buổi chiều ở công ty là thời điểm dễ mỏi mệt nhất. Cà phê nguội, deadline dí tới cổ, và gương mặt ai cũng căng như dây đàn. Nhưng hôm nay, Ngọc Linh lại cảm nhận một sự lặng lẽ bất thường trong ánh mắt những người đi ngang bàn cô.
Lạ thật.
Không ai xì xào. Không ai hỏi thăm. Nhưng lại là kiểu im lặng khiến sống lưng cô lạnh toát.
Đến khi bước vào nhà vệ sinh nữ ở tầng 21, cô mới hiểu nguyên nhân.
Trên gương, ai đó đã dán một bức ảnh.
Một bức ảnh... chụp từ góc khuất hành lang tầng 45.
Trong ảnh, là cô. Và Lê Tấn Duy. Đứng sát nhau trong phòng họp nội bộ. Mặt anh cúi gần cổ cô, tay anh chống lên cửa ngay sau lưng cô – chính là cảnh hôm sáng nay.
Chữ in đỏ được thêm vào phía dưới: “Nữ thư ký đổi đời theo cách đặc biệt?”
Ngọc Linh chết lặng. Máu trong người như dồn hết lên đầu.
Cô giật mạnh tờ ảnh khỏi gương, vò nát và nhét vội vào túi xách.
Nhưng nỗi xấu hổ không dễ dàng biến mất. Cô biết rõ điều này không đơn giản là một trò đùa. Đây là cảnh báo. Là đòn phủ đầu.
Ai đó đã cố tình.
Ngọc Linh trở lại phòng làm việc, ngồi xuống, nhưng không làm gì cả. Đầu óc quay cuồng.
Không thể bình tĩnh. Không thể tập trung. Tim đập dồn dập trong lồng ngực.
Cô kiểm tra email nội bộ. Không có gì lạ. Chat nhóm phòng ban – im lặng lạ thường.
Cô chợt nghĩ đến một cái tên: Trần Hoàng Yến.
Trưởng nhóm Marketing. Gái xinh, sắc sảo, đã từng có ý định tiếp cận Tấn Duy nhưng bị anh từ chối thẳng thừng trong một cuộc họp. Lần đó, Ngọc Linh là người duy nhất được ở lại cùng anh đến cuối. Và sau hôm đó, Yến đổi thái độ với cô – bề ngoài thì tươi cười, nhưng ngấm ngầm châm chọc.
Liệu có phải…?
Chưa kịp nghĩ tiếp, một tin nhắn nội bộ từ trợ lý riêng của Tổng giám đốc bật sáng:
Tổng giám đốc yêu cầu cô lên văn phòng ngay. Không trễ.
Linh cắn môi, đứng dậy. Cô biết không thể né mãi được.
Phòng Tổng.
Lê Tấn Duy đang đứng quay lưng lại, nhìn ra cửa kính. Thành phố bên dưới lấp lánh ánh đèn, nhưng mắt anh không hề hướng vào cảnh vật ấy. Khi nghe tiếng cửa đóng, anh quay lại, ánh nhìn lạnh lẽo.
“Anh biết rồi.” – anh nói ngay.
Ngọc Linh không phản ứng. Cô đứng thẳng, mắt nhìn vào anh.
“Anh đã yêu cầu kiểm tra camera hành lang.” – anh tiếp. “Có người lấy trộm đoạn ghi hình rồi dùng nó để… bôi nhọ em.”
“Và cả anh.” – cô nói, nhẹ nhưng chắc chắn.
Anh gật đầu, chậm rãi bước về phía cô, ánh mắt dịu lại phần nào.
“Linh, anh xin lỗi. Đáng lẽ anh nên cẩn trọng hơn.”
“Không.” – cô lắc đầu, mắt rưng rưng. “Chúng ta đều đã chọn. Chúng ta đều đã biết hậu quả.”
Anh nhìn cô, thật lâu.
“Anh có thể giải quyết vụ này. Người tung hình sẽ bị truy ra sớm thôi.”
“Và sau đó thì sao?” – cô hỏi, giọng nghèn nghẹn. “Chúng ta vẫn làm việc trong cùng một tầng. Vẫn là cấp trên – cấp dưới. Mọi người sẽ nhìn em bằng ánh mắt gì? Họ có tin em được thăng chức vì năng lực không? Hay vì… chuyện này?”
Anh siết chặt tay. Rồi nói, từng chữ rõ ràng:
“Vậy để anh xin phép hội đồng – tạm điều em về chi nhánh phía Nam một thời gian. Cách ly khỏi sóng gió.”
Ngọc Linh sững người. “Anh muốn đẩy em đi?”
“Không phải đẩy. Là bảo vệ.”
“Không.” – cô lùi lại một bước. “Em không trốn chạy. Nếu phải đối mặt, em sẽ đối mặt. Em không yếu đuối đến vậy.”
Lê Tấn Duy nhìn cô, trong mắt ánh lên điều gì đó vừa ngưỡng mộ, vừa đau lòng.
“Nhưng…” – cô nói, giọng run khẽ – “...nếu anh thật sự quan tâm đến em, đừng làm thêm bất kỳ điều gì sau lưng em nữa. Em không cần được sắp xếp. Em cần được tin tưởng.”
Tấn Duy im lặng.
Cuối cùng, anh gật đầu, chậm và chắc.
“Anh hứa.”
Khi cô rời khỏi phòng, cánh cửa đóng lại, anh rút điện thoại ra.
Gọi cho bộ phận kỹ thuật: “Tôi muốn tất cả dữ liệu camera tầng 45 từ 8 giờ sáng hôm nay. Ai truy xuất – thời điểm nào – IP ở đâu. Có được không?”
“Vâng, thưa anh. Chúng tôi đang kiểm tra. Có vẻ một tài khoản nội bộ đã vượt quyền giới hạn.”
“Xác định sớm. Gửi thẳng vào máy tôi. Không ai khác được biết.”
Anh tắt máy, ánh mắt lạnh hơn cả màn đêm ngoài cửa kính.
Trong khi đó…
Ở tầng 21, Trần Hoàng Yến đang ngồi vắt chân tại phòng Marketing, điện thoại cầm trên tay, xem lại bức ảnh. Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.
“Đúng là... đàn ông vẫn mê những thứ mềm mại.” – cô lẩm bẩm.
Cô bấm gửi bức ảnh đến một email nặc danh.
Nội dung: “Cô ta không chỉ là thư ký. Cô ta là người tình của Tổng.”