Thành phố về đêm chìm trong cơn mưa xối xả. Những tòa nhà cao tầng sáng rực ánh đèn, những ô cửa kính phản chiếu ánh sáng vàng lấp loáng, nhưng bên trong lại là bao câu chuyện chẳng ai hay biết. Cơn mưa nặng hạt rơi xuống, như xóa nhòa đi những con đường, làm thành phố chìm trong vẻ lạnh lẽo khó tả.
Cô gái nhỏ bé ngồi thu mình dưới mái hiên khách sạn sang trọng. Tấm váy trắng đã ướt sũng, ôm sát lấy thân hình mảnh khảnh. Mái tóc đen dài rũ xuống, bết lại vì mưa. Đôi mắt cô ánh lên sự bất lực xen lẫn tuyệt vọng.
Tên cô là An Nhi.
Ngày hôm nay, cô bị đẩy vào đường cùng. Cha bệnh nặng, bệnh viện giục tiền phẫu thuật. Cô đã gõ cửa biết bao nhiêu nơi, nhưng không ai chịu giúp. Trái tim non nớt chỉ còn lại một chút niềm tin mong manh, rằng có lẽ một phép màu sẽ đến, rằng ông trời sẽ không để cô mất tất cả.
Cánh cửa khách sạn mở ra, một người đàn ông bước ra ngoài. Bộ vest đen cao cấp ôm trọn thân hình cao lớn. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao. Ánh mắt ấy lướt qua cô, dừng lại trong giây lát.
Anh ta là Lạc Thiên – tổng tài tập đoàn Lạc Thị, nổi tiếng tàn nhẫn, lạnh lùng, không ai dám chạm tới.
An Nhi ngẩng lên, tim cô đập mạnh. Cô biết rõ anh ta – ít nhất là qua những trang báo, những tin tức về một con người giàu có nhưng khét tiếng máu lạnh. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Xin… xin hãy giúp tôi!” – Giọng cô run rẩy, đôi bàn tay nhỏ bé níu lấy vạt áo vest của anh.
Lạc Thiên nhíu mày, ánh mắt sắc bén hạ xuống nhìn cô. Người phụ nữ trước mặt chẳng khác gì một con chim sẻ nhỏ bị dồn vào góc. Ướt sũng, run rẩy, ánh mắt tràn đầy sự van xin và tuyệt vọng.
“Cô nghĩ tôi sẽ giúp một người xa lạ sao?” – Giọng anh lạnh như băng.
An Nhi cắn môi, nước mắt hòa cùng nước mưa lăn dài. “Tôi… tôi sẽ trả bất cứ giá nào. Chỉ cần anh giúp cha tôi…”
Đôi mắt Lạc Thiên tối lại. Anh nghiêng người, áp sát khuôn mặt mình gần kề cô. “Bất cứ giá nào?”
Câu hỏi ấy khiến An Nhi toàn thân run lên. Cô biết ý anh. Một sự đánh đổi. Nhưng cô không thể lùi bước. Nếu cha không được cứu, cô sẽ mất tất cả.
“…Vâng.” – Cô nhắm chặt mắt, thì thầm.
Nụ cười nhếch nhẹ xuất hiện trên gương mặt tổng tài. Lạnh lẽo, kiêu ngạo, xen lẫn sự tàn nhẫn.
“Được.” – Anh nói gọn, rồi nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh vào bên trong khách sạn.
Phòng tổng thống ở tầng cao nhất mở ra. Ánh đèn vàng sang trọng chiếu xuống, phản chiếu trên tấm thảm dày. Căn phòng rộng lớn, sang trọng đến choáng ngợp, nhưng lại mang một áp lực khó thở.
An Nhi bị đẩy ngã xuống chiếc giường lớn phủ ga trắng tinh. Trái tim cô đập loạn nhịp, cơ thể run rẩy. Người đàn ông kia chậm rãi tháo bỏ cà vạt, từng động tác chậm rãi nhưng đầy uy quyền.
“Cô muốn cha mình được cứu?” – Anh ngồi xuống mép giường, bàn tay nâng cằm cô lên. “Vậy từ giây phút này, cô thuộc về tôi.”
An Nhi siết chặt bàn tay, hít sâu. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ gật đầu khẽ.
Khoảnh khắc môi anh áp xuống, cả thế giới như ngừng lại. Nụ hôn vừa chiếm đoạt vừa mạnh mẽ, như một dấu ấn khắc sâu, khiến cô không thể nào thoát khỏi. Hơi thở của anh nóng bỏng, bao trùm lấy toàn bộ sự tồn tại nhỏ bé của cô.
Trong giây phút ấy, An Nhi vừa sợ hãi, vừa choáng váng, vừa bất lực. Nhưng xen lẫn đâu đó, một tia cảm xúc lạ lẫm len lỏi trong tim.
Bàn tay rắn chắc của anh lướt dọc tấm lưng mảnh khảnh, kéo cô áp sát vào mình. Ánh mắt anh tối sẫm, vừa như trêu ngươi, vừa như cảnh cáo.
“Đừng quên… đây là sự lựa chọn của chính cô.” – Anh thì thầm bên tai.
An Nhi khẽ run, nước mắt lại rơi. Nhưng cô không gạt đi, chỉ khẽ thì thầm trong tiếng nấc:
“Chỉ cần cha tôi được cứu… tôi sẽ chấp nhận tất cả.”
Đêm ấy, tiếng mưa bên ngoài rơi không dứt, như che giấu đi những âm thanh mãnh liệt trong căn phòng.
Một người đàn ông lần đầu tiên thấy bản thân mất kiểm soát.
Một cô gái lần đầu tiên nếm trải sự cuồng bạo và ôn nhu đan xen.
Cả hai đều bị cuốn vào vòng xoáy không lối thoát – mở đầu cho một mối quan hệ ràng buộc bằng ham muốn, nhưng rồi sẽ dần biến thành sự phụ thuộc nguy hiểm.