Ánh sáng ban mai len qua tấm rèm cửa dày, hắt xuống chiếc giường rộng lớn. Không khí vẫn phảng phất hương vị hỗn loạn của một đêm cuồng nhiệt.
An Nhi khẽ mở mắt, toàn thân ê ẩm. Mỗi cử động nhỏ đều khiến cô nhớ lại sự dữ dội đã diễn ra. Gương mặt đỏ bừng, cô vội kéo chăn quấn chặt quanh người. Tim đập dồn dập, vừa sợ hãi, vừa xấu hổ, vừa ngổn ngang cảm xúc.
Cánh cửa phòng tắm mở ra. Người đàn ông trong bộ sơ mi trắng bước ra, cúc áo cài hờ, để lộ bờ ngực rắn chắc. Ánh mắt anh lạnh lùng, như chẳng hề bị lay động bởi những gì đã xảy ra.
“Cô tỉnh rồi.” – Giọng nói trầm thấp, dứt khoát.
An Nhi cắn môi, không dám nhìn thẳng vào anh. Trong lòng trào dâng bao cảm xúc phức tạp: uất ức, hối hận, sợ hãi… nhưng cũng là cảm giác không thể gọi tên khi nhớ lại cái ôm nóng bỏng đêm qua.
Lạc Thiên nhìn thoáng qua cô, rồi ném một tập tài liệu xuống giường.
“Trong này là hợp đồng.”
An Nhi ngơ ngác. “Hợp… hợp đồng?”
“Cô muốn cha mình được cứu, đúng không? Tôi sẽ lo toàn bộ viện phí, kể cả ca phẫu thuật.” – Anh ngồi xuống ghế sofa, đôi chân dài vắt chéo. “Đổi lại, cô sẽ thuộc về tôi trong sáu tháng. Toàn bộ thời gian, toàn bộ sự phục tùng.”
An Nhi nắm chặt mép chăn. Lời nói lạnh lẽo của anh như nhát dao khứa sâu vào tim. Sáu tháng… nghĩa là cô sẽ hoàn toàn đánh mất tự do. Nhưng cô có thể từ chối không?
Cha cô đang nằm trong phòng hồi sức, chờ từng giây phút. Nếu không có tiền, mọi thứ sẽ chấm dứt.
“Cô có thể từ chối.” – Lạc Thiên nhếch môi, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can. “Nhưng lúc đó, cha cô sẽ không còn cơ hội.”
An Nhi rơi nước mắt. Giây phút ấy, cô biết mình không còn đường lui.
“… Tôi đồng ý.” – Giọng cô run rẩy, khàn khàn.
Một nụ cười lạnh lẽo thoáng hiện nơi khóe môi Lạc Thiên. Anh đứng dậy, bước đến gần, cúi xuống nhìn cô. Bàn tay mạnh mẽ nâng cằm cô lên.
“Tốt. Cô biết không, An Nhi, một khi đã bước vào thế giới của tôi, thì đừng mong rút lui dễ dàng.”
Buổi sáng hôm đó, An Nhi theo tài xế riêng của anh đến bệnh viện. Toàn bộ chi phí điều trị được thanh toán chỉ trong vài giờ. Bác sĩ thở phào, ca phẫu thuật cho cha cô được sắp xếp ngay chiều nay.
Khi ký giấy tờ nhập viện, đôi bàn tay cô run lẩy bẩy. Cô muốn khóc òa, muốn hét lên rằng mình đã bán linh hồn cho quỷ dữ. Nhưng khi nhìn thấy cha nắm lấy tay cô yếu ớt, ánh mắt sáng lên hy vọng, cô biết rằng tất cả là xứng đáng.
“Con gái… cha không sao rồi.” – Giọng cha yếu ớt vang lên, như an ủi cô.
An Nhi gượng cười, nhưng khóe mắt cay xè. Cô không dám kể sự thật, chỉ nói rằng một mạnh thường quân đã giúp. Cha tin, và đó là đủ.
Tối hôm ấy, khi cô trở về căn hộ nhỏ bé của mình, Lạc Thiên đã ngồi sẵn trong phòng khách.
Anh vẫn lạnh lùng, đôi mắt sắc bén dõi theo từng bước đi của cô.
“Cô nghĩ từ giờ vẫn có thể sống cuộc sống bình thường sao?” – Anh đứng dậy, tiến đến gần. “Không, An Nhi. Sáu tháng tới, cô là của tôi. Toàn bộ.”
An Nhi siết chặt nắm tay. Cô muốn phản kháng, nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng.
“Tại sao lại là tôi?” – Cô bật thốt, giọng run run. “Anh có thể có bất kỳ ai… những người đẹp hơn, hoàn hảo hơn…”
Lạc Thiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô. Một thoáng gì đó lóe lên trong đáy mắt anh – không phải lạnh lẽo, cũng không phải kiêu ngạo, mà là một thứ cảm xúc khó nắm bắt.
“Bởi vì đêm đó, cô đã cầu xin tôi.” – Anh thì thầm. “Và một khi tôi đã chạm vào, thì tôi không bao giờ buông.”
Trái tim An Nhi chao đảo. Những lời ấy như một bản án.
Lạc Thiên cúi xuống, ôm lấy cô, hơi thở nóng rực phả vào tai.
“Từ nay, hãy nhớ kỹ… cô là người phụ nữ của tôi.”
Đêm hôm đó, cơn mưa lại rơi ngoài cửa sổ. Trong căn phòng tối, hơi thở đan xen, ràng buộc đầu tiên được khắc sâu.
An Nhi hiểu rằng, cuộc đời mình đã bước sang một trang mới – nơi mà tự do, tình cảm, thậm chí cả bản thân, đều không còn là của cô. Nhưng đâu đó trong trái tim, một hạt giống nhỏ bé vừa được gieo – hạt giống của một tình cảm mà chính cô không dám gọi tên.