Cánh cửa bên hông mở. Bốn gã lực lưỡng tràn vào, đứng chặn các góc. Ở giữa, Đường Dũng tay thọc túi quần, thong thả bước. Trên tay hắn, điện thoại mở sẵn ứng dụng phát trực tiếp nội bộ: khung hình lia qua cảnh Lạc Thiên ôm chặt An Nhi trong nhà kho tối—chỉ cần tung ra, câu chuyện sẽ đủ để làm mưa làm gió trên mạng vài ngày.
“Cậu nghĩ cậu là anh hùng sao?” – Hắn nhếch cười. “Bỏ mặc hội đồng, chạy tới cứu mỹ nhân. Đẹp lắm. Kịch bản hoàn hảo.”
“Muốn gì?” – Lạc Thiên đứng chắn trước mặt An Nhi, giọng trầm, trơn tru như vừa thoát khỏi băng.
“Chuyển toàn bộ quyền biểu quyết thương vụ NorthernGate cho đại diện của tôi. Và…” – Hắn liếc An Nhi – “tôi lấy bảo chứng: một bản ghi âm lời thú tội của cậu, rằng cậu dùng trợ lý như công cụ. Chỉ vài câu thôi. Một dấu vân tay. Dư luận yêu những thứ như thế.”
“Đồ khốn.” – An Nhi lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe. – “Anh ta không làm.”
Đường Dũng thở nhẹ, đưa tay lên nắn nắn sống mũi. “Cô gái, tôi vốn không ưa bạo lực. Nhưng thương trường là chiến trường. Và trên chiến trường, con tin—” Hắn búng tay. “—chỉ là con tin.”
Hai gã tiến lên. Lạc Thiên xoay người đẩy An Nhi ra sau, một cú đấm như sét đánh vào cằm tên gần nhất. Tên còn lại lao vào bị anh quật ngã. Nhưng thêm hai gã khác tràn tới. Nhà kho biến thành lồng đấu, tiếng gầm khô khốc dội lên mái tôn. Một vệt máu bắn lên nền xi măng.
“Dừng lại!” – An Nhi hét, giọng lạc đi.
Trong hỗn loạn, Đường Dũng áp điện thoại sát môi, nói gì đó rất ngắn. Ở phía xa, tiếng còi hụ hụt hơi—cảnh sát? hay người của hắn? âm vang yếu ớt, khó phân.
Lạc Thiên gạt thêm một cánh tay, quét một đòn bằng khuỷu khiến kẻ kia gập đôi. Nhưng phía sau, một gã rút gậy thép, vung trúng vai anh. Tiếng xương va vào kim loại đanh gọn. Anh lảo đảo, gối chạm sàn, nhưng mắt vẫn không rời An Nhi.
“Đủ rồi.” – Đường Dũng chán chường thở ra, ra hiệu ngừng. Hắn bước đến, cúi xuống ngang tầm mắt Lạc Thiên. “Ký, và mọi thứ kết thúc.”
Trong khoảnh khắc đó, điện thoại trong túi Đường Dũng rung lên bần bật. Hắn cau mày, liếc màn hình. Tin nhắn từ một liên lạc đặt tên “Cáo”: “Kế hoạch B hủy. Hội đồng… đảo chiều. Phản ứng pháp lý từ Lạc Thị kích hoạt. Bị chặn truyền thông. Trần Duy đã… (bị che chữ)….”
Đường Dũng sững người. Khoé môi hắn giật nhẹ. “Trần Duy?” – hắn lẩm bẩm, mắt nheo lại như chợt hiểu.
Lạc Thiên bắt được một tia rạn trong lớp mặt nạ lạnh. Anh thở dốc, mồ hôi rịn thái dương, nhưng nụ cười mờ hiện trên môi: “Ngươi nghĩ anh ta là người của ngươi?”
Đường Dũng cắn răng, một thoáng bất an chớp qua. Hắn quay phắt sang An Nhi, như muốn chuyển mũi dùi, nhưng đúng lúc ấy, trên mái nhà kho vang lên tiếng bước chân. Bụi tôn rơi lộp bộp. Cửa hông bật mở mạnh đến mức bản lề kêu rít. Ánh đèn trắng lạnh tràn ập như lưỡi dao.
Một tốp người mặc đen, không mang phù hiệu cảnh sát, ùa vào, động tác gọn đến lạnh. Dẫn đầu là một người đeo mũ lưỡi trai, dáng đi quen quen. Chỉ một giây lướt ngang, An Nhi thấy đường cằm và đôi mắt sắc như dao—quen… nhưng từ đâu?
“Động tác.” – Giọng hắn ngắn gọn.
Gậy và tay khóa đặt gọn lên cổ tay bọn đàn em. Đường Dũng lùi một bước, mắt đưa nhanh như tính toán. Người đội mũ nhìn thẳng hắn: “Tôi khuyên ông đừng ngu thêm.”
“Các người là ai?” – Đường Dũng ghì giọng.
“Những người ông không muốn biết.” – Kẻ đội mũ đáp, rồi quay sang Lạc Thiên, gật rất mỏng. Trong giây lát, trong mắt kẻ đó lướt qua thứ gì đó như… tiếc nuối.
Một tiếng “rắc” giòn vang. Vòng còng chốt vào cổ tay một tên. Không khí ngập mùi kim loại và mồ hôi. Loa phóng thanh trên cao tắt phụt. Trong tĩnh lặng ngắn ngủi, tiếng thở của An Nhi trở nên rõ ràng đến mức đau.
Lạc Thiên quay lại, ôm lấy cô, bàn tay vẫn run. “Em có bị làm sao không?”
Cô lắc đầu, nước mắt rơi nóng hổi. “Em… em sợ.”
“Anh biết.” – Anh siết cô chặt hơn. “Xin lỗi vì đã để em rời khỏi tầm mắt.”
Người đội mũ bước ngang qua, dừng một nhịp trước mặt An Nhi, như muốn nói điều gì rồi lại thôi. Hắn tiếp tục đi, để lại một vệt ký ức lạ lùng. An Nhi cố ghép gương mặt đó vào đâu đó trong những lần gặp ở công ty, hành lang, thang máy… vô ích. Chỉ có linh cảm: hắn biết mình.
Đường Dũng bị hai người kẹp hai bên. Trước khi bị giải đi, hắn ném lại một câu, nụ cười mỏng như lưỡi dao:
“Trận này cậu có thể tạm thắng, Lạc Thiên. Nhưng đừng quên, kẻ đâm sau lưng luôn đứng rất gần.”
Ánh mắt hắn lia qua Trần… không, ở đây không có Trần Duy. Hắn lia qua Lạc Thiên, rồi dừng một thoáng trên An Nhi. “Và điểm yếu thì… vẫn là điểm yếu.”
Cửa kho đóng lại phía sau lưng hắn, tiếng giày xa dần.
Trên xe trở về, trời đổ mưa. Giọt nước tạt qua kính, vẽ thành những vệt dài. An Nhi ngồi sát vào anh như sợ chỉ lỏng tay là sẽ rơi khỏi thế giới này.
“Anh có phải quay lại phòng họp không?” – Cô hỏi, giọng khẽ.
“Trần Duy đang giữ.” – Anh đáp. “Anh ấy nói đúng—công ty có thể cứu sau.”
An Nhi cúi đầu, ngón tay siết vào nhau. “Em xin lỗi… vì đã rời đi mà không nói.”
Lạc Thiên chạm trán mình lên trán cô, khẽ lắc đầu: “Đừng xin lỗi. Lỗi của anh… vì đã để em cảm thấy chỉ là món đồ.” Bàn tay anh lần xuống, đan lấy tay cô. “Từ giờ, bất cứ tin nào về cha, chỉ dùng một kênh. Anh sẽ kiểm tra.”
“Vâng.”
Xe lướt qua một giao lộ. Đèn đỏ. Lạc Thiên dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “An Nhi, chiều nay anh đã lựa chọn.”
“Em biết.”
“Và anh sẽ còn chọn như thế. Dù đám người kia đổi bao nhiêu bẫy.”
Mí mắt An Nhi rung lên. “Em không muốn trở thành gánh nặng của anh.”
“Em là lý do để anh đánh nhau đến cùng.” – Anh khàn giọng, như một lời thề.
Đèn xanh. Xe lao đi. Phía xa, sét xé ngang trời, ánh sáng trắng nhợt rạch một lằn trên mặt mưa.
Phòng họp hội đồng, mười lăm phút đã trôi qua thành bốn mươi. Trần Duy đứng trước màn hình, giọng bình tĩnh như đá: “Kết luận của tôi là—nếu các ngài tiếp tục trì hoãn vì những tin đồn không kiểm chứng, các ngài đang phụ thuộc vào tin đồn để điều hành một tập đoàn nghìn tỷ. Tôi không làm kinh doanh bằng tin đồn.”
Một khoảng lặng. Rồi tiếng hắng giọng của vị cổ đông người Anh: “Bỏ phiếu lại.”
Tỉ lệ lần này lệch hẳn—Thuận chiếm đa số. Bản ghi chốt. Biên bản kết. Trần Duy thở ra rất khẽ, mắt đổ bóng một thoáng mệt.
Điện thoại anh rung. Tin nhắn: “Ổn. Đưa cô ấy về.” Trần Duy siết máy, khoé môi cong nhẹ. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh tối đi. Ở góc phòng, một thư ký rút điện thoại, lén chụp màn hình biểu quyết. Nội gián… vẫn còn.
Trần Duy ngẩng lên, nở một nụ cười xã giao hoàn hảo với các cổ đông, nhưng sâu trong đó là cơn gió đen đang tụ lại.
Đêm, penthouse chìm trong mùi trà ấm. An Nhi dùng kéo cắt sợi tóc rối dính dầu máy, soi gương thấy một vệt bầm xanh trên cổ tay. Lạc Thiên bước đến, nhẹ nhàng bôi thuốc. Sự dịu dàng của đôi tay trái ngược hẳn với những cú đấm ban chiều, khiến cổ họng cô nghèn nghẹn.
“Mai em vào thăm cha.” – Cô nói.
“Anh đi cùng.” – Anh đáp.
Cô nhìn anh, mỉm cười. “Được.”
Gió tạt qua kính, thổi tấm rèm vẽ một đường cong mỏng. Ở ngoài kia, thành phố vẫn sáng như không có gì xảy ra. Nhưng giữa hai người, có điều gì đó đã đổi: không còn là sợi dây ràng buộc vô hình, mà là sợi dây họ tự buộc vào nhau.
Từ màn đêm, một tiếng rung điện thoại. Tin nhắn không tên: “Cẩn thận người đội mũ. Hắn đứng rất gần.” Không chữ ký. Không nguồn. Chỉ một câu như mũi kim chích vào tĩnh mạch cảnh giác.
Lạc Thiên nhìn dòng chữ, mắt trầm lại. Anh ngẩng lên, thấy An Nhi đang ngồi trên ghế, nâng tách trà, đôi mắt bình yên hiếm hoi. Anh không nói gì. Chỉ đến gần, ngồi xuống cạnh, khoác áo cho cô.
Trong lòng anh, một danh sách rất ngắn hiện ra: những người có thể phản bội. Ở đầu danh sách, một cái tên leo lên rồi lại tụt xuống như bóng câu: Trần Duy.
Ngoài kia, mưa rơi lần nữa. Bóng tối khép lại như một lưới đen. Nhưng lần này, giữa vành lưới, có hai bàn tay đan vào nhau, không buông.