cấm dục

Chương 1: Hàng Xóm Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối muộn, khu chung cư cao cấp nằm im lìm trong màn sương nhẹ. Những ngọn đèn vàng hắt ra từ hành lang làm không gian trở nên vừa ấm áp, vừa cô quạnh. Thang máy kêu "ting" một tiếng nhẹ nhàng, báo hiệu người mới chuyển đến đã xuất hiện.

Minh Duy bước ra. Chiếc áo sơ mi đen mở hai cúc cổ, tay trái xách vali, tay phải cầm chìa khóa căn hộ số 1604. Gương mặt anh lạnh lùng, ánh mắt hờ hững như thể mọi thứ xung quanh đều không đáng quan tâm.
Anh từng là bác sĩ tâm lý. Giờ chỉ là một gã đàn ông độc thân đang trốn chạy quá khứ.

Ngay khi cửa thang máy đóng lại, từ căn hộ đối diện vang lên tiếng “rầm” – cánh cửa bật mở, rồi một giọng nữ vang lên:

– Á! Xin lỗi, em không cố ý đập mạnh vậy đâu!

Minh Duy quay sang, ánh mắt anh chạm vào cô gái đang mặc một chiếc áo phông rộng, tóc buộc hờ. Mắt to tròn, môi hồng tự nhiên, làn da trắng nổi bật dưới ánh đèn. Cô cầm trong tay một bịch rác to đùng.

– Ừm… Anh là người mới chuyển đến đúng không? Em là Linh Nhi, phòng 1603. Hân hạnh làm hàng xóm nha!

Cô gái cười rạng rỡ, chìa tay ra. Minh Duy chỉ gật đầu, ánh mắt lướt qua cô như lướt qua một đám mây. Không bắt tay, không đáp lễ, anh mở cửa phòng, đẩy vali vào rồi khép cửa.

“Gì mà lạnh như tiền…” – Linh Nhi nhăn mặt, lẩm bẩm.


Tối hôm đó, Minh Duy đứng trên ban công, tay cầm ly rượu vang đỏ. Căn phòng yên tĩnh, ngăn nắp như một bệnh viện thu nhỏ. Nhưng bên trong anh lại rối ren đến nghẹt thở.

Anh chưa ngủ. Đêm đã khuya.

Bên ngoài bức tường mỏng ngăn cách, Linh Nhi đang tập đi catwalk với đôi giày cao gót mượn từ bạn.
Bịch!
Tiếng ngã vang lên.

– Aaaa đau quá!

Duy thở dài. “Con nít.”

Nhưng chưa đầy một phút sau, chuông cửa phòng anh vang lên.

– Anh ơi… giúp em với… chân em hình như trật khớp rồi…

Cánh cửa vừa mở ra, cô gái ngồi bệt dưới sàn, mắt đỏ hoe, bàn tay nhỏ xíu bám lấy gờ cửa như thể chỉ chờ ai đó mở lòng.

Minh Duy không nói gì. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô lên. Hơi thở cô phả vào cổ anh, ấm, run và… có chút hương vani dịu ngọt.

Đặt cô xuống ghế sofa, anh lấy đá lạnh, quỳ một chân xuống, đưa tay cầm lấy cổ chân của cô gái.
Linh Nhi giật mình vì bàn tay anh rất ấm, còn ánh mắt thì…

Không hề giống bác sĩ. Không giống hàng xóm. Mà giống như một người đàn ông đang cố gắng kiềm nén điều gì đó sâu thẳm.

– Cảm ơn anh… anh Duy, đúng không? – Cô nói nhỏ, mặt đỏ lên.

– Tôi không muốn bị làm phiền lần nữa.

Giọng anh nhẹ, nhưng dứt khoát như một lời cảnh cáo.

– Nhưng anh đang làm bác sĩ mà? Không phải cứu người là...

– Tôi không còn là bác sĩ nữa.

Anh đứng dậy, cầm túi đá đặt lên bàn.

– Nghỉ sớm đi. Đêm là thời gian của những điều không nên thức dậy.

Anh quay đi, nhưng Linh Nhi vẫn nhìn theo. Đôi mắt cô lóe sáng như thể vừa chạm phải một thế giới cấm kỵ – nơi đàn ông cô đơn và những bí mật chưa ai chạm đến.

Và cô thấy tò mò.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.